Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu

Tác giả: Trường Phi Bảo

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 134375

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/375 lượt.

yền daì ngoằn, mưa rơi lên mái ton lộp bộp, quất thẳng vào từng ô cửa kính ướt nhoè, bên ngoài dòng người hối hả chạy ngược chạy xuôi, bên trong Lệ Trinh và Minh Nhật cũng đang chạy trốn ánh nhìn. Họ đang ngồi ở một quán cà phê nằm ở đường Hai Bà Trưng.
Hồi hộp và ngại ngùng khiến cả hai dường như tắt tiếng
Cuối cùng sự yên lặng không bao giờ giải quyết được một vấn đề, huống hồ chàng lại là đàn ông, đàn ông thì phải biết chủ động, thật khó khăn khi phải gọi tên một người con gái
-Lệ Trinh, Thụy Biên em gái tôi nó đã khẳng định tất cả, tình cảm của Trinh đối với tôi chắc chỉ do phút nhất thời thôi phải không?
-Không hề, em nghĩ mình thật lòng! Nàng mạnh dạng phủ nhận
Chàng liếm môi:
-Không cần phải thẳng thắn như thế!
Lệ Trinh hỏi thẳng:
-Em có điểm nào không tốt?
-Lại nữa- chàng thở dài- không phải Trinh không tốt, mà người không tốt chính là tôi- chàng phân bua- tôi không phải hạng lãng tử lướt gió dầm mưa, càng không phải kẻ dễ dầu quên lãng, tôi đã yêu thì không thể xem tình yêu như trò đùa, tôi không muốn người con gái nào khổ vì tôi, và tôi luôn muốn người tôi yêu dù không yêu tôi cũng phải được hạnh phúc
Lệ Trinh như không tin vào tai mình những gì vừa nghe, nàng cảm thấy nực cười, nhưng không thể cười khi ở trước người đàn ông nàng thích, dù chỉ là nụ cười nửa miệng, nàng chỉ hơi ngờ vực:
-Anh có thể cao thượng vậy sao? nhưng anh có biết cái cao thượng của anh đã giết chết mọi yêu thương của người con gái khác
Chàng nhiệt thành nói:
-Tôi biết chứ, mối tình đầu của tôi như bọt biển ngoài khơi, thực tế thì đã vỡ từ lâu rồi, thời gian sau này tôi không biết mình còn có thể yêu ai nữa hay không? tôi...
-Vân nó không yêu anh- nàng gượng cười, bông đùa- tôi mong mình là cô ấy qúa, để được nghe những lời này rồi chêt đi cũng thỏa
Lời nàng khiến chàng không khỏi buồn, tấm chân tình mà chàng vừa phơi bày, với nàng chắc rất kệch cỡm, giọng khàn đục chàng như sắp nổi quạu:
-Tình của Trinh tôi hiểu lắm, chúng ta tốt nhất dừng lại ở tình bạn.
Nàng giờ hết muốn cố chấp, nên gật đầu:
-Tùy anh!
-Khuya nay tôi đi rồi
Minh Nhật phán một câu khiến Trinh sững sốt:
-Anh đi đâu?
-Long Hải- cuống họng chàng khô khốc, chàng cảm thấy khát nên hớp một ngụm trà- công trình khu sinh thái ở đó do tôi phụ trách
Không hiểu sao nước mắt lại chảy ra, Lệ Trinh nàng khóc rấm rứt, bên ngoài mưa chỉ còn là lâm râm
-Anh đi Long Hải là vì công việc, hay anh ra ngoài ấy để chạy trốn một người
Minh Nhật gầm mặt xuống bàn, như bị đoàn trúng, chàng cảm thấy xấu hổ, và lần đầu tiên chàng không dám dối diện sự thật, miễn cưỡng nói
-Công việc thôi, rồi tôi sẽ trở về mà, tôi chẳng mềm yếu đến độ phải chạy trốn như Trinh nghĩ đâu.
-Anh có lý của anh, tôi có cách nói chuyện của tôi- nàng quả là người thích đánh vào nội tâm người khác, chàng bị nàng dò xét, thái dộ của nàng đột nhiên ôn hòa- anh không cho em yêu anh thì chí ích hãy cho em tiễn chân
-Đừng- chàng khoác tay- tôi muốn ra đi lặng lẽ Trinh à!
-Nghĩa là anh muốn bắt đầu cuộc sống mới
-Có thể là như thế...!
Chàng gọi người phục vụ tới tính tiền, cuộc nói chuyện kết thúc bằng một cái vẫy tay. Mưa đã tạnh và mặt đường cũng khô ráo bởi ánh nắng ban trưa khá là chói chan






Thắm thoát ngày thi gần kề. Những học sinh chăm chỉ đầu óc trong những ngày cuối hoạt động liên tục, học và không ngừng học là phương châm để đoạt chiếc chìa khóa mở cánh cổng tương lai. Với Tuyết Vân nàng cũng không ngoại lệ, ý chí nàng thật mạnh mẽ, mọi chuyện tình cảm linh tinh nàng dẹp hết sang một bên, yêu thì lúc nào yêu chả được, nhưng còn chuyện thi cử thì chỉ là một giai đoạn khởi đầu cho một chặn đường mới nên nàng cố gắng là lẽ tất nhiên.
Thi xong, gánh nặng trong lòng được tháo xuống. Đề thi là đề tài thảo luận bàn tán xôn xao, nhưng ít nhiều gì cũng phải có nước mắt khi hoa phượng nở rộ một góc sân trường, mùa chia tay lại đến. Mười hai năm đèn sách, mười hai năm khoác lên người tấm áo trắng trinh nguyên, mười hai năm vui buồn lẫn lộn, phút chốc...phút chốc...theo cơn mưa mùa hạ ướt nhòa
Xa xa từng tốp nam nữ sinh chia nhau đứng dưới gốc cây bàng, cây điệp, họ ngồi cả trên những tảng ghế đá cạnh mấy góc cây phượng già, con trai thì chỉ thoáng buồn, chứ còn tốp nữ tụi bạn Vân hình như ai cũng rươm rướm lệ , bốn mắt nhìn nhau mà không biết nói gì chỉ lặng thầm trao nhau kỷ vật là cuốn lưu bút, là mảnh áo trắng được chuyền tay ký tên bằng những dòng mực đủ màu, là xác bướm ép bằng hoa phượng...lời hứa hẹn, chúc phúc được ghi trên những chiếc lá, giảng đường đại học ngày mai rồi sẽ có người đi kẻ ở, bạn bè như những cánh chim câu tung bay bốn hướng, thời gian sẽ làm phôi pha mọi thứ.
Thụy Biên xúc động ôm chầm lấy Tuyết Vân
-Quang cảnh này, không khí này tất cả làm tao choáng voáng, tao không thích rời bỏ ngôi trường này bởi vì tao có quá nhiều kỷ niệm ở đây. -Nàng chỉ tay về phía hành lang- tao không muốn xa mấy ô cửa lớp đó, không muốn xa thầy


Old school Easter eggs.