
Tác giả: Mặc Khê
Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015
Lượt xem: 134524
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/524 lượt.
toàn hoài nghi cuộc sống từ khi sinh ra. Đúng vậy , cô rốt cuộc là đang làm gì? Cô mọi việc đều không ra mặt, mọi việc đều do do dự dự, mọi việc đều sợ hãi cố gắng sau sẽ là công dã tràng. Cô không muốn tổn thương người khác, cũng không muốn tổn thương mình. Kết quả, cô chẳng những đả thương người khác, cũng làm bị thương chính mình.
“Ha ha” An Tiểu Tâm cười mà rơm rớm nước mắt, “Phổ Nguyệt, em nói rất đúng, chị hi vọng em có thể cho ta một cơ hội, để cho chị đền bù.”
“Đền bù cái gì? Tôi không lạ gì tình chị em của chị. Nếu không, chị đem Anh Bồi cho tôi?” Đinh Phổ Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
An Tiểu Tâm ngẩn ngơ? Anh Bồi? Trong lòng đau xót, trong đầu loạn hơn .
“Không bỏ được? Ha ha” Đinh Phổ Nguyệt đứng ở gian phòng đưa tay, nói, “Tôi không lạ gì, chị xem phòng này đi, là Anh Bồi hào phóng mua cho tôi. Tôi đã bán, cầm tiền, tôi muốn đi chu du vòng quanh thế giới, muốn đến từng nơi từng nơi một. Tôi muốn sống một cuộc sống hoàn toàn mới, tôi muốn đem tất cả mọi chuyện quên hết đi, bao gồm Anh Bồi, bao gồm cả. . . . . . Đặng Dịch Triều.”
“Phổ Nguyệt. . . . . .” An Tiểu Tâm ngập ngừng kêu lên.
“An Tiểu Tâm, chị đi đi. Chị nên cảm ơn tôi, cho chị biết những chuyện này, là giúp chị giải thoát. Chị đi tìm người đàn ông tốt gả đi, đừng làm cho mẹ tôi và ba chị vì chị lo lắng.” Đinh Phổ Nguyệt nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, ánh mắt bén nhọn, cơ hồ nhìn xuyên thấu An Tiểu Tâm.
“Phổ Nguyệt, em phải đi đâu?” An Tiểu Tâm hỏi.
“Ha ha, đi tôi muốn đi một nơi. Chị đi đi, tôi không tiễn.” Đinh Phổ Nguyệt xoay người từ đầu đĩa DVD lấy ra CD.
Ánh mắt An Tiểu Tâm dừng ở trên đĩa CD, nhìn nó được Đinh Phổ Nguyệt cẩn thận gói kỹ, bỏ vào trong bóp da mang theo bên người.
An Tiểu Tâm cắn răng, đó là thuộc về Đinh Phổ Nguyệt , cô không thể lưu luyến.
Cô cắn cắn môi, chậm rãi nói: “Phổ Nguyệt, không thể kịp thời phát hiện chuyện của em và ẩm ướt, là lỗi của chị. Nhưng vô luận như thế nào, ẩm ướt là vì chị mà chết . Chị vẫn sẽ cảm ơn anh ấy, còn có thể tưởng niệm anh ấy, còn có thể chăm sóc mẹ của anh ấy và Tiểu Thao. Em sống cuộc sống mới của em đi, hi vọng em có thể quên, có thể sống vui vẻ. Phổ Nguyệt, trước khi đi, cùng dì và ba, chúng ta một nhà bốn người tụ họp, được không? Đừng làm cho dì thương tâm, chị đi trước.”
Cô xoay người đi ra cửa chính, Tiểu Thao không nói được lời nào cũng muốn đi theo.
Đinh Phổ Nguyệt gọi Tiểu Thao lại: “Đặng Dịch Thao, cậu thật đúng là giống Đặng Dịch Triều, ngu muốn chết. Tại sao muốn nói cho An Tiểu Tâm chuyện anh cậu và tôi? Cho dù muốn nói, cũng để chậm một chút. Phải chờ tới ngày cậu có năng lực chăm sóc An Tiểu Tâm mới được?”
Tiểu Thao mặt rét lạnh, xoay người lại hỏi: “Chị vẫn không để cho tôi nói, chính là vì nguyên nhân này? Tôi trước kia còn nhỏ tuổi, vẫn không hiểu tại sao. Hiện tại tôi mới hiểu , chị là vì để cho Tâm Tâm sống trong đau khổ, sống trong yêu thương tự cho là đúng , vĩnh viễn chịu hành hạ, vĩnh viễn không thể tiếp nhận đoạn tình cảm khác. Tôi không giống ngươi hèn hạ như vậy.”
“Ha ha, thôi, dù sao việc đã đến nước này, về sau cậu đừng hối hận là được.” Đinh Phổ Nguyệt khoát khoát tay, “Hẹn gặp lại.”
“Gặp lại!” Tiểu Thao nhìn Đinh Phổ Nguyệt thật sâu một lần cuối cùng, xoay người chạy đuổi theo An Tiểu Tâm.
Đàn ông cùng đàn ông đối thoại ….
Đặng Dịch Thao ở bên ngoài trường đại học ngoại ngữ dưới con đường rợp mát bóng cây bước đi chậm rãi ,sau cơn mưa ướt át ươn ướt hơi nước đang giữa ánh nắng sáng sớm mùa hè từ từ bay lên, hương cỏ tràn ngập khắp mọi nơi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim nhỏ líu lo ríu rít.
Đặng Dịch Thao cả người từ từ trầm tĩnh lại. Đã trải qua kỳ thi tốt nghiệp trước khi du học, tìm việc làm chờ đủ loại sự kiện, cậu cảm thấy cả người trưởng thành không ít, nhìn người nhìn vật ở góc độ hoàn toàn mới. Hiện tại đặt mình trong ở nơi này sân trường xanh mượt, nhìn đàn em khóa dưới trẻ tuổi đi ngang qua mình, trong lòng vừa có hâm mộ, lại có cảm khái. Hâm mộ bọn họ vẫn có thể ở trong tháp ngà làm giấc mộng ngũ sắc, cảm khái cuối cùng có một ngày muốn đi ra ngoài đối mặt trời cao biển rộng bao la.
Nhìn đồng hồ, cậu tăng nhanh bước chân đi tới phòng thầy làm việc chủ nhiệm. Lần trước cậu từ chối quyết định giúp đỡ du học lần nữa của công ty Thần Sâm, thầy chủ nhiệm vẫn cảm thấy hết sức đáng tiếc. Hôm nay lại gọi cậu trở về trường học , đại khái là muốn nói chuyện này thôi.
Sải bước chạy vào tầng giáo vụ, lên tầng năm, đứng ở trước phòng nhiệm làm việc thầy chủ, cậu thoáng thở một cái hô hấp bình thường, giơ tôiy lên gõ cửa.
“Đi vào.” Bên trong có thanh âm dịu dàng sảng khoái của đàn ông truyền tới, Tiểu Thao nghi ngờ nhìn biển tên phòng một chút, không sai, là phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.
“Chính tôi nhờ ông ấy gọi cậu đến , muốn cùng cậu nói chuyện một chút.” Anh Bồi ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, chân bắt chéo, thần thái nhàn nhã.
Tôiy Tiểu Thao đặt ở trên tay nắm cửa, cũng không quay đầu lại: “Không có g