Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Tác giả: Mặc Khê

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 134560

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/560 lượt.

m nay gặp được, vậy thì làm cơm cho anh ăn đi.”
An Tiểu Tâm thở dài ra một hơi, Anh Bồi quá khéo hiểu lòng người , hóa giải lúng túng của cô. Bằng không, muốn cô chủ động mời anh ăn cơm, thật là khó khăn mở miệng.
Lần đầu tiên An Tiểu Tâm cam tâm tình nguyện nấu cơm cho Anh Bồi như vậy.
“Vậy thì, đi mua thức ăn đi.” Anh Bồi đặt tay ở trên bả vai An Tiểu Tâm, để cho cô tại chỗ vòng 3600, đẩy cô theo đi bộ theo hướng bên ngoài siêu thị.
“Thân thể của anh đã khỏe hoàn toàn chưa? Bác sĩ có dặn dò phải kiêng kỵ cái gì không?” An Tiểu Tâm quay đầu lại hỏi, cảm giác theo lửa nóng của bàn tay đặt trên vai cô.
“Không có. Thật là kỳ quái, đột nhiên cảm thấy đặc biệt đói. Hôm nay làm cho anh ăn ngon một chút, mau, đi mua món ăn.” Anh Bồi từ phía sau đẩy cô, thúc giục cô đi mau.
An Tiểu Tâm trợn trắng mắt, người này thật đúng là không khách khí. Cô bất giác cười cong lên, trên tay ngăn Anh Bồi lại, cố ý không nhịn được nói, : “Anh đừng đẩy nữa, hay là đi ăn hộp cơm tiện lợi của anh là được rồi.”
“Không ăn, em phải chấp nhận làm cho anh thôi.” Anh Bồi tiện tay đem túi cơm hộp trên tay ném vào thùng rác ven đường.
An Tiểu Tâm tà tà liếc anh, Anh Bồi đáp lại cô cười một tiếng.
An Tiểu Tâm rõ ràng hiểu được, tim mình bao nhiêu ngày lắng xuống, đột nhiên bình tĩnh trở lại rồi.
An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu lớn “Quán ăn gia đình mẹ Triều Thao”, lại ngó vào trong tiệm nhìn xung quanh một chút. Cửa hàng không lớn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy bên trong gọn gàng sạch sẽ bày mười mấy cái bàn. Mới chừng 10 giờ sáng, trong tiệm không có khách, chỉ có một nữ nhân viên trẻ tuổi đang lau bàn. An Tiểu Tâm hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Mẹ Tiểu Thao đùng lúc vừa từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy An Tiểu Tâm, lập tức cười tiến lên đón: “Ôi trời, Tiểu Tâm tới. Mau mau, nhanh ngồi. Tiểu Quyên, nhanh đi rót trà.
“Dì à, không vội, con không khát.” An Tiểu Tâm lôi kéo mẹ Tiểu Thao ngồi xuống.
“Dì à, con tới, là có chút chuyện cùng dì trao đổi.”
An Tiểu Tâm từ trong túi lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, đặt ở trên mặt bàn, đẩy qua cho mẹ Tiểu Thao, “Dì à, thật xấu hổ, chuyện ngày trước dì đến nhờ con, con. . . . . . không làm được. Con suy nghĩ mãi, Tiểu Thao ra nước ngoài học, khỏi cần công ty tài trợ, con tới giúp đỡ. Con đã hỏi bạn bè, lấy thành tích của Tiểu Thao, nếu như không tính đến tiền học bổng, ra khỏi nước không thành vấn đề . Hiện tại làm thủ tục, mùa xuân sang năm mà có thể đi được rồi. Trong sổ tiết kiệm, có 10 vạn, là tiền con làm mấy năm nay gửi ngân hàng. Còn lại, con đang gom góp.”
Mẹ Tiểu Thao ngưng nụ cười trên mặt lại , ánh mắt nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm không động, nửa ngày mới nói một câu: “Con có nhiều tiền như vậy?”
“Con. . . . . .Con có thể đem bán căn nhà, nhưng hiện tại thời điểm không tốt lắm, phải chờ một chút. . . . . .” An Tiểu Tâm giải thích.
Mẹ Tiểu Thao nhìn An Tiểu Tâm một chút, chậm rãi đem sổ tiết kiệm đẩy trở về: “Đây không phải là vấn đề tiền. Công ty đề cử, phải đi nước Đức học phiên dịch Đức anh. Không có đề cử của bọn họ, nước Đức sẽ không tiếp nhận học sinh không phải Tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ sang học tập chuyên ngành này.”
“Dì à, con hiểu rõ, trước hết để cho Tiểu Thao đi ra nước ngoài, sau đó chuyên ngành có thể từ từ đổi. . . . . .” An Tiểu Tâm nhìn sắc mặt thất vọng của mẹ Tiểu Thao, lo lắng nói.
“Ai!” Mẹ Tiểu Thao thở dài một tiếng.
“Tiểu Tâm a, thật không cần.Thật ra thì, Tiểu Thao vẫn không muốn ra khỏi nước. Anh nó không có, nó cũng không muốn để dì lại một mình trong nước. Lấy thành tích của nó, nếu như sớm xin đi, có thể đã sớm được học bổng ra nước ngoài rồi. Lần này nó có thể vui vẻ như vậy đồng ý đi ra ngoài, thì ra là vì chuyên ngành này vẫn là mơ ước của nó.” Mắt mẹ Tiểu Thao bắt đầu đỏ.
“Dì à . . . . .” An Tiểu Tâm khó chịu kêu.
“Kể từ anh nó chết rồi, nó chính là toàn bộ hi vọng của dì. Dì không hy vọng bởi vì dì, làm trễ nãi tiền đồ của nó. Con không biết dì hạnh phúc thế nào khi nó có một cơ hội tốt như thế này đâu. Làm sao nghĩ đến, cơ hội này, nói không có sẽ không có. . . . . .” Mẹ Tiểu Thao nói đến khúc sau, kéo theo chuyện thương tâm trong người, nức nức nở nở khóc.
“Dì . . . . Dì à. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” An Tiểu Tâm nhìn mẹ Tiểu Thao trải qua bao gió sương trên mặt nước mặt giàn giụa, trong lòng khó chịu như dao cắt.
“Chuyện không liên quan con, Tiểu Tâm. Dì biết con là đứa bé ngoan, những thứ này đều không liên quan tới con. Thật ra thì dì đi tìm con, cũng chỉ là thử vận may một chút. Lần đó ở cửa hàng bách hoá, di xem Anh Bồi chủ động gọi lại con, còn tưởng rằng con và anh ta có quan hệ thân thiết. Vì vậy lúc Phổ Nguyệt nhắc nhở một chút, dì liền thấy bệnh loạn tìm thầy chữa, chạy đi tìm con. Tiểu Tâm, thật ngại, làm khó cho con rồi.” Mẹ Tiểu Thao dùng tay thô ráp lau lệ trên mặt.
An Tiểu Tâm nghẹn ở nơi nào nói không ra lời, mắt nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm hình như là đang nhìn quái vật.
Tiền, có thể mua mạng ẩm ướt về sao?<


XtGem Forum catalog