
Tác giả: Rachel Gibson
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341496
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1496 lượt.
i đón nhận những điều như vậy cùng một lúc, và nàng vẫn chưa kịp hiểu hết những gì được đọc lên. Ngoại trừ đoạn cuối cấm Nick "có quan hệ sinh lý" với nàng. Đoạn đó như một cú tát thẳng vào mặt cả hai. Nó nhắc lại quá khứ khi Nick đã dùng nàng để trả đũa Henry, và nàng đã năn nỉ anh làm chuyện đó. Ngay sau khi đã qua đời, Henry vẫn muốn trừng phạt nàng. Nàng cảm thấy xấu hổ gần chết. Nàng không biết Nick đang nghĩ gì, nhưng nàng quá ngại ngùng đến nỗi chẳng dám nhìn sang anh.
Ông luật sư đã kết thúc và ngước nhìn lên. Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, không ai nói gì một lúc lâu, cho đến khi Gwen lên tiếng thay câu hỏi đang làm sẵn tâm trí của mọi người.
"Nó có hợp pháp và có tính ràng buộc không?"
"Có chứ," Max trả lời.
"Vậy, tôi nhận một nửa điều kiện, nhưng Delaney muốn thừa kế, nó phải ở lại Truly trong một năm?"
"Điều đó là chính xác."
"Thật là lố bịch," Delaney giễu cợt, nàng cố gắng hết sức để quên Nick và tập trung vào phần tài sản mà nàng được nhận. "Bây giờ đã là những năm chín mươi rồi, Henry không thể đóng vai Chúa trời. Điều này không thể xem là hợp pháp."
"Tôi đảm bảo rằng nó hợp lệ. Để thừa kế phần của mình, cô phải đồng ý điều kiện được nêu ra trong bản di chúc."
"Quên nó đi." Delaney đứng dậy. Hành lý của nàng đã đóng gói xong. Nàng không muốn để Henry điều khiển mình từ dưới mồ. "Tôi sẽ tặng phần của tôi cho mẹ."
"Cô không thể làm như vậy. Tài sản thừa kế của cô có điều kiện kèm theo. Cô sẽ nhận được phần chia của mình với điều kiện là định cư ở Truly một năm. Phần tài sản sẽ được giao cho người được ủy thác cho đến khi kết thúc thời hạn được nêu ra. Nói ngắn gọn, cô không thể đưa cho mẹ những gì cô không có. Và nếu cô quyết định từ chối điều kiện bản di chúc, phần của cô sẽ được trao lại cho Nick chứ không phải là bà Gwen."
Và nếu Delaney làm như vậy, mẹ nàng sẽ giết nàng. Nhưng Delaney không quan tâm. Nàng không định bán nốt linh hồn của mình để làm hài lòng mẹ. "Nếu tôi không thừa nhận bản di chúc thì sao?" nàng hỏi, cảm thấy tuyệt vọng.
"Cô không thể phủ nhận bản di chúc chỉ vì cô không thích điều kiện của nó. Cô phải đưa ra được chứng cứ, như là ông ấy đang thiếu tỉnh táo hoặc có sự gian trá nào."
"Ừ, như ông nói đấy." Delaney giơ tay lên. "Henry chắc chắn đã lú lẫn rồi."
"Tôi e rằng tòa án sẽ có một cách nhìn khác. Cái đó cần phải được chứng minh là bất hợp pháp hoặc đi ngược lại chính sách công, nhưng điều khoản này thì không như vậy. Nó có thể không bình thường, nhưng phù hợp với quy định của luật pháp. Thực tế là, với Delaney, phần chia của cô ước tính trên ba triệu đô la. Henry đã khiến cô trở thành một quý bà trẻ trung và giàu có. Tất cả những gì cô cần làm là sống ở Truly trong một năm, và không phiên tòa nào lại cho rằng đó là điều kiện khó thi hành. Cô có thể chấp nhận hoặc từ chối vậy thôi."
Delaney ngồi xuống, hơi thở dồn trong phổi. Ba triệu. Nàng đã nghĩ rằng chỉ khoảng vài ngàn.
"Nếu cô đồng ý với điều khoản," Max tiếp tục, "sẽ có một khoản trợ cấp đầy đủ hàng tháng được chuyển đến cho cô."
"Henry làm bản di chúc này khi nào?" bà Gwen hỏi.
"Hai tháng trước."
Gwen gật đầu như thể tất cả đã hài lòng, nhưng không hẳn thế. Delaney thì không như vậy.
"Anh có câu hỏi nào không, Nick?" Max hỏi.
"À. Một lần làm tình có cấu thành mối quan hệ sinh lý không?"
"Ôi Chúa ơi!" bà Gwen thở hổn hển.
Delaney nắm chặt tay thành nắm đấm và trừng mắt nhìn anh. Đôi mắt nâu của anh cháy rực trong cơn thịnh nộ, cơn giận khiến cặp môi của anh trở nên mỏng dính. Cũng chả sao với Delaney; nàng cũng đang rất tức giận. Họ nhìn nhau, như hai đấu sĩ chuẩn bị xông vào cuộc chiến. "Anh," nàng nói, hất cằm lên và nhìn vào anh như thể một thứ mà nàng cần phải cạo khỏi đế giày, "là thằng khốn."
"Thế còn làm tình bằng miệng thì sao?" Nick chất vấn, vẫn nhìn chăm chăm vào Delaney.
"Ừ… Nick," Max nói với vẻ căng thẳng. "Tôi không nghĩ chúng ta…"
"Tôi nghĩ chúng ta sẽ làm đấy," Nick ngắt lời. "Henry hiển nhiên là rất quan tâm tới nó. Vì thế mà ông ta đã kèm điều đó theo phần tài sản trong bản di chúc của mình." Anh quay lại nhìn ông luật sư. "Tôi nghĩ chúng ta cần phải hiểu chính xác các quy định để không bị nhầm lẫn."
" Tôi không có gì phải nhầm lẫn cả," Delaney nói với anh.
"Chẳng hạn," Nick tiếp tục như thể nàng chưa nói. "Tôi không bao giờ cho những cuộc tình qua đường có thể xem như là một mối quan hệ. Chỉ là hai cơ thể trần trụi cọ xát với nhau, cho tới khi toát mồ hôi và hưởng một thời gian vui vẻ. Rồi đến sáng người ta thức dậy một mình. Không hứa hẹn điều gì cả. Không trách nhiệm. Không nhìn vào nhau suốt bữa sáng. Chỉ là tình dục thôi."
Max hắng giọng. "Tôi tin rằng ý định của Henry là không dính líu gì tới tình dục hết."
"Làm thế nào để mọi người biết được?"
Delaney giận dữ nhìn anh. "Dễ thôi. Tôi sẽ không làm tình với anh để bảo toàn danh dự của đời mình."
Anh nhìn nàng và nhướng mày với vẻ hoài nghi.
"À," Max xen vào, "là người thừa hành, Frank Stuart có trách nhiệm xem xét điều kiện có được tuân thủ