
Tác giả: Rachel Gibson
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341428
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1428 lượt.
ông nhúc nhích.
"Mày ở đây làm gì?" Henry hỏi lại lần nữa.
Nick hất cằm lên nhưng không trả lời.
"Đó là ai vậy, Henry?" cô bé hỏi.
"Không ai cả," ông trả lời và quay sang Nick. "Đi về nhà. Bây giờ cút đi, và đừng lảng vảng tới đây nữa."
Đứng trong bụi táo gai cao ngang ngực, đầu gối run rẩy và dạ dày đau nhói, Nick Allegrezaa cảm thấy niềm hy vọng đã tắt ngúm. Cậu ghét Henry Shaw, "Ông là tên chó đẻ khốn nạn," cậu nói, sau đó nhìn sang cô bé tóc vàng. Cậu cũng ghét cô ta. Với nỗi oán hận rực cháy trong mắt và đau nhói bởi cơn giận dữ, cậu quay đi và bước ra khỏi chỗ nấp. Cậu sẽ không bao giờ trở lại. Cậu đã chấm dứt ảo tưởng. Chờ đợi những thứ mình sẽ chẳng bao giờ có được.
Tiếng bước chân kéo Nick khỏi những suy nghĩ về quá khứ, nhưng anh không quay lại.
"Anh nghĩ sao?" Gail đến phía sau anh, và choàng tay quanh ngực anh. Chất vải mỏng manh của chiếc váy cô ta mặc là thứ ngăn cách duy nhất giữa ngực cô ta và lưng anh.
"Về chuyện gì?"
"Về cơ thể mới mẻ và đầy đặn của em."
Anh quay lại và sau đó nhìn thẳng vào cô ta. Cô nàng chìm trong bóng tối nên anh không thể nhìn rõ. "Em trông được lắm," anh trả lời.
"Được? Em chi cả ngàn đô để nâng ngực, và đó là điều tốt nhất anh có thể nói? ‘Em trông được lắm’?"
"Thế em muốn tôi nói gì, rằng nếu em khôn ngoan hơn, thì nên đầu tư tiền bạc vào bất động sản còn hơn là vào mấy túi nước muối à?"
"Em nghĩ rằng đàn ông thích những bộ ngực to," cô ta nói với vẻ giận dỗi.
To hay nhỏ không quan trọng bằng những gì mà một phụ nữ đã làm với thân thể cô ta. Anh thích người phụ nữ biết cách sử dụng những lợi thế sẵn có, buông thả trên giường. Một người phụ nữ có thể làm tất cả mọi chuyện với anh. Gail đã quá quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình.
"Em nghĩ rằng tất cả đàn ông đều mơ tưởng những bộ ngực to," cô nàng tiếp tục.
"Không phải tất cả." Nick đã không có mơ tưởng gì về phụ nữ trong một thời gian dài. Thật ra, anh đã không còn mơ tưởng kể từ khi còn bé, và mọi mơ tưởng đó thì đều như nhau cả.
Gail vòng tay quanh cổ anh và nhón gót lên. "Mới vừa nãy anh có vẻ chẳng hề khó chịu gì."
"Tôi không nói là mình khó chịu."
Cô ta vuốt ta xuôi theo ngực xuống bụng anh. "Yêu em nữa đi."
Anh nắm lấy cổ tay cô ta. "Tôi không yêu."
"Thế chúng ta đã làm gì nửa giờ trước?"
Anh muốn trả lời ngắn gọn chỉ trong một từ, nhưng anh biết cô nàng sẽ không hiểu được sự thẳng thắn đó. Anh nghĩ tới việc đưa cô ta về nhà, nhưng Gail đã đưa tay xuống phía trước chiếc quần jean của anh, và anh nghĩ có thể chờ thêm một chút để xem cô ta nghĩ gì. "Đó là tình dục," anh nói. "Chuyện này chả liên quan gì đến chuyện kia cả."
"Sao anh cay nghiệt thế."
"Sao nào, bởi vì tôi không nhập nhằng giữa tình dục và tình yêu?" Nick không cho rằng bản thân mình cay nghiệt, chỉ là không có hứng thú. Như anh quan niệm, không có gì có thể đổi chác trong chuyện yêu đương. Chỉ có lãng phí vô khối thời gian và tiền bạc.
"Có thể anh chưa bao giờ được yêu." Cô ta ấn mạnh tay vào cúc quần anh. "Có thể anh sẽ yêu em."
Nick ghìm tiếng cười thầm trong ngực. "Đừng tính tới chuyện đó."
Buổi sáng sau tang lễ, Delaney ngủ dậy muộn và suýt chuồn ra khỏi buổi họp mặt của Hội Thiện Nguyện Truly, một tổ chức thanh thiếu niên trong thị trấn. Nàng định dành cả buổi chiều để quanh quẩn gần nhà và ở bên mẹ trước khi gặp cô bạn thân Lisa Collins từ thời trung học vào buổi tối. Hai người dự định dành cả đêm ở bar Mort uống rượu margarita và tán gẫu.
Nhưng bà Gwen lại có kế hoạch khác dành cho Delaney. "Mẹ muốn con ở lại buổi họp mặt," bà nói ngay khi nàng bước vào bếp, trông bà hệt như một người mẫu ảnh trong chiếc váy lụa xanh. Trán bà hơi nhăn lại khi thoáng liếc qua giày của Delaney. "Chúng ta sắp trang bị cho sân thể thao của công viên Larkspur, và mẹ nghĩ con sẽ có những cách hay để giúp chúng ta gây quỹ."
Delaney thấy thà nhai giấy thiếc còn hơn phải tham dự những buổi họp mặt tẻ nhạt của mẹ nàng. "Con bận rồi," nàng nói dối, và phết đều mứt dâu lên một cái bánh nướng. Tuy đã hai mươi chín tuổi nhưng nàng vẫn không cho phép mình chủ tâm làm mẹ thất vọng.
"Bận gì vậy?"
"Con đi gặp bạn rồi cùng ăn trưa." Nàng tựa lưng vào chiếc kệ góc bằng gỗ anh đào và cắn miếng bánh.
Max liếc nhanh nàng, sau đó quay lại với bản di chúc đặt trên bàn trước mặt ông ta. "‘(C) Tôi để lại cho con trai của tôi, Nick Allegrezze, phần tài sản được gọi là Angel Beach, và Silver Creek, và cho phép toàn quyền quyết định, với điều kiện nó không được có quan hệ sinh lý với Delaney Shaw trong vòng một năm. Nếu Nick từ chối, hoặc làm ngược lại ý muốn của tôi về điều kiện này, thì toàn bộ phần tài sản đề cập ở trên sẽ trao lại cho Delaney Shaw.’"
Delaney ngồi bất động trên ghế, cảm thấy choáng váng như vừa bị nện báng súng vào đầu. Gương mặt nàng đỏ lên, nóng bừng và trái tim như ngừng đập. Giọng của Max vẫn tiếp tục thêm một lúc nữa, nhưng Delaney quá bối rối nên không nghe được gì nữa. Thật quá sức chịu đựng khi phả