
Tác giả: Tiên Chanh
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341459
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1459 lượt.
đang mơ, mơ thấy mình quay lại hồi nhỏ. Đầu tiên là cô ham vui chạy xuống sông, ngay sau đó bị bà Hàn đánh cho một trận, rồi không biết thế nào lại bị sốt cao. Bà Hàn quấn chiếc chăn thật dày cho cô vã mồ hôi ra. Cô bị đè đến không thở nổi, cố sức kêu cứu nhưng bà Hàn vẫn ngồi bên giường mà không hề quan tâm gì tới cô. Trong nháy mắt, cảnh tượng thay đổi, chuyển thành cô đang đứng bên bờ sông, còn bà Hàn rơi xuống sông. Cô giương mắt đứng nhìn nước sông sắp nhấn chìm bà Hàn nhưng chân cô thì như mọc rễ, cứ đứng đó mà chẳng hề nhúc nhích.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì có người đặt tay lên trán cô, cô nắm chặt lấy bàn tay đó, gọi trong nước mắt:
- Mẹ, mẹ, mẹ...
Thiệu Minh Trạch đau lòng, ôm Nhiễm Nhiễm khẽ dỗ dành:
- Nhiễm Nhiễm, tỉnh dậy đi. Em đang nằm mơ thôi, đừng sợ.
Nhiễm Nhiễm từ từ mở mắt ra, mơ màng nhìn Thiệu Minh Trạch. Một lát sau, Nhiễm Nhiễm mới tỉnh táo hẳn. Cô sững sờ nhìn Thiệu Minh Trạch hồi lâu rồi ngồi thẳng dậy, nghẹn ngào nức nở hỏi anh:
- Anh về khi nào vậy?
Thiệu Minh Trạch áy náy trong lòng, khẽ trả lời:
- Có chút việc gấp nên phải nán lại. Anh vừa mới về.
Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, cũng không hỏi anh có việc gấp gì.
Thiệu Minh Trạch muốn giải thích với cô rằng, vì vị chuyên gia Y học cần gặp có buổi hội chẩn đột xuất nên anh mới bị nhỡ thời gian, khiến anh không thể lên máy bay ngay chiều nay được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy giải thích như vậy cũng vô ích nên anh chẳng nói gì nữa, chỉ khẽ hỏi Nhiễm Nhiễm:
- Rốt cuộc chuyện của cô Hàn là như thế nào?
Nhiễm Nhiễm cố gắng xốc lại tinh thần, kể lại sơ qua tình hình cho anh rồi hỏi:
- Minh Trạch, anh có quen người nào trong tòa án không?
- Có quen vài người. – Thiệu Minh Trạch hơi nhíu mày, trầm ngâm nói: - Trước tiên phải giải quyết ổn thỏa với bên gia đình nạn nhân đã. Chỉ cần đối phương không quá gay gắt, chúng ta sẽ tìm thêm các mối liên hệ để nhờ vả, sự việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Nhiễm Nhiễm nghe anh nhắc đến đây, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói:
- Phía gia đình nạn nhân đã có Trần Lạc lo rồi. Anh giúp em liên hệ với mấy người ở tòa án là được.
Thiệu Minh Trạch nghĩ đến người đàn ông luôn sẵn sàng nụ cười mỉm nơi khóe miệng đó, trong lòng có chút khó chịu, ánh mắt nhất thời có vẻ phức tạp. Anh cúp hàng mi để che giấu cảm xúc, làm như không có chuyện gì, gật đầu nói:
- Được. Mai anh sẽ đi.
Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn anh, ngần ngừ giây lát lại khẽ hỏi:
- Hội đông quản trị đã thông qua kế hoạch đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam chưa?
Thiệu Minh Trạch nghe cô nhắc đến chuyện này thì có chút bất ngờ:
- Vẫn chưa. Nhưng chắc sẽ nhanh thôi. Sao thế?
Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu, nói:
- Anh có thể hoãn chuyện này lại, đợi vụ án của mẹ em kết thúc rồi làm được không?
Thiệu Minh Trạch rất kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra tại sao Nhiễm Nhiễm lại làm như vậy, trong lòng càng không kìm được cảm giác thương xót cô, bèn kéo cô vào lòng khẽ nói:
- Được. Em yên tâm. Anh sẽ lo liệu mọi chuyện.
Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng nhớ ra dường như Trần Lạc cũng vừa nói câu như này. Cô ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Thiệu Minh Trạch, nhất thời hoảng hốt, cảm thấy như thể khuôn mặt trước mắt chồng chéo lên khuôn mặt của Trần Lạc. Thực ra, bộ dạng của hai người không hề giống nhau, Thiệu Minh Trạch có bộ mặt với những đường nét rõ ràng, lạnh lùng, mạnh mẽ, còn Trần Lạc lại mang vẻ ấm áp tao nhã. Rõ ràng là tướng mạo hai người không giống nhau, nhưng lúc này cô bỗng thấy họ giống nhau đến kinh người.
Thiệu Minh Trạch gọi cô:
- Nhiễm Nhiễm? Nhiễm Nhiễm?
Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật nực cười.
Mấy ngày nay, khá nhiều người phải vất vả vì vụ án bà Hàn Vân. Tình tiết vụ án rất rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, nghi phạm lại thừa nhận hành vi phạm tội, hơn nữa tình tiết khá nghiêm trọng nên vụ án nhanh chóng được Cục Công an chuyển đến Viện Kiểm sát. Nửa tháng sau, Viện Kiểm sát đã gửi bản cáo trạng tội cố ý giết người lên Tòa án Nhân dân thành phố Tây Bình.
Lúc này, Trần Lạc đã thay mặt Nhiễm Nhiễm thỏa hiệp với gia đình nạn nhân, dùng số tiền bồi thường lớn để bù đắp cho họ. Đồng thời, không biết Thiệu Minh Trạch liên hệ với tòa án thế nào, tuy Thẩm phán Lưu không trả lời rõ ràng nhưng giọng cũng nhẹ nhàng hơn, nói rằng sẽ tận tình giúp đỡ. Còn bà Hàn Vân, luật sư cũng ra ám thị dặn bà nhất quyết chỉ được khai lúc đó mình chỉ muốn đâm bị thương nạn nhân chứ không có ý định giết cô ấy.
Cuối cùng, Nhiễm Nhiễm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong tất cả tiến triển đúng như dự định, hoãn tuyên án tử hình bà Hàn để trước tiên giữ được tính mạng, những việc khác sẽ tính sau.
Sau khi vụ án được chuyển đến tòa án thì sự việc bỗng có thay đổi. Thẩm phán Lưu đột nhiên gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, nói có lãnh đạo chỉ thị phải làm nghiêm vụ án của bà Hàn, thành ra ông cũng không tiện giúp đỡ. Nhiễm Nhiễm nghe vậy hết sức kinh ngạc, lập tức hỏi vị lãnh đạo nào chỉ thị. Thẩm phán Lưu không chịu nói rốt cuộc là ai nhằm vào vụ án này, chỉ khuyên Nhiễm Nh