Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Vì Yêu

Chỉ Vì Yêu

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 134532

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/532 lượt.

bồi hồi như ngày xưa.”
Cô thở hắt ra, sự bồi hồi hạnh phức thấm đượm lời cô nói “Phương Phi Trì nói cả tối ngày hôm nay, chị cứ dán chặt mắt vào anh ấy."
Trình Quang nhìn cô bằng ánh mắt xăm xoi của những bà cô: “Ờ ha, em có thế tưởng tượng ra bức tranh bi đát ấy...”
Khoác lên mình vẻ bình tĩnh suổt cả buổi tối, cho đến khi gặp Trình Quang, Cố Minh Châu mới có thể thả lỏng bản thân, “Lục Lục này, anh ấy trở nên lạnh lùng hơn hẳn. Haizzz, con người ta đúng là kì quái, mới sáu năm mà anh ấy đã biến thành một con người hoàn toàn xa lạ, chị cũng biết anh ấy đã thay đổi rồi nhưng sao vẫn có cám giác quen thuộc, rằng con người đó chính là anh ấy.”
“Em biết tối nay chị đi thăm đò tình địch mà.” Trình Quang huýt sáo báo, “Minh Châu ơi, thực ra tình cảm chị dành cho Dung Lỗi cũng như cách em đối xử với mái tóc của mình đây này, giằng co thì cứ giằng co mà cảm xúc vẫn thuộc về cảm xúc."
Cố Minh Châu phì cười.
Trình Quang làm đỏm hất lại mái tóc mình, đoạn báo: “Mau lên, đừng để anh ấy chờ lâu. Có thăm dò thì cũng nên một vừa hai phải, lắm lúc chị thô bạo quá lại khiến người ta muốn bóp cố chị.”
Khi Cố Minh Châu bế Duệ Duệ lên xe, ánh mắt Dung Lỗi dừng trên khuôn mặt thằng bé một lúc lâu. Tiếc thay, Duệ Duệ có đôi mắt tròn to nhưng một mí, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy lại chẳng có chút tương đồng nào với đường nét sắc cạnh của Dung Lỗi.
Minh Châu cầm tay Duệ Duệ vầy vẫy với anh, dịu dàng báo: “Duệ Duệ ơi, đây là chú Dung Lỗi. Chúng ta làm quen với nhau nhé?”
Duệ Duệ vâng lời, ngẩng đầu nhìn. Dung Lỗi. Bình thường thằng bé rất ít khi nhìn thẳng vào người khác, thấy thế Cố Minh Châu lấy làm mừng lắm.
Nụ cười tươi rói của cô lọt vào mắt anh, Dung Lỗi nhìn lảng đi chỗ khác, đoạn ra hiệu cho tài xế lái xe.
Chiếc xe dừng dưới tòa nhà Cố Minh Châu sống, cô đưa chìa khóa cho Duệ Duệ, thằng bé lầm lũi xuống xe rồi tự mình lên lầu.
Ngẫu nhiên tài xế lại xin phép xuống xe đi toilet, thế là trên xe chỉ còn lại có cô và anh.
“Lần này anh định về bao lâu?”, Cố Minh Châu cười dịu dàng, bồi chuyện với anh rất đỗi tự nhiên.
Dung Lỗi dựa người vào lưng ghế, mắt nhắm hờ, đưa tay tháo chiếc cà-vạt, “Chưa rõ. Bệnh tim của bố tôi không ốn định, ông nội đế bố tôi nghỉ ngơi một thời gian. Tạm thời tôi sẽ tiếp quản Hữu Dung.”
“Xem ra, anh sắp là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố này rồi nhỉ?”. Cố Minh Châu cười hỏi, “Vậy em phải tích cực nịnh bợ anh mới được, nhỡ đâu sau này có kiếm cơm dưới trướng anh, lúc đó, giám đốc Dung nhớ nể tình chúng ta năm xưa nhé.”
Nghe vậy, Dung Lỗi chợt im lặng, thậm chí động tác đang làm dở cũng khựng lại, sự trầm mặc của anh khiến Cố Minh Châu thấy hơi lúng túng.
Đang tính đổi chủ đề thì Dung Lỗi bất ngờ vòng tay qua cố kéo cô rạp người xuống bờ vai anh, gợi lên một cái nhìn khó hiểu từ phía cô, "Anh đang làm gì vậy giám đốc Dung?”
Dung Lỗi mở mắt, sau vài giây, anh cúi đầu nhìn cặp mắt đang tỏ vẻ ấm ức đầy mê hoặc của cô, anh nhếch môi báo: “Tôi biết, hiện nay em có Lương Phi Phàm và Phương Phi Trì làm hậu thuẫn. Em không giống Cố Minh Châu của ngày xưa nữa.”
Họ dựa vào nhau rất gần, khi cất tiếng, hơi thở mang theo hương rượu ấm nồng của anh phả lên mặt cô tê dại.
Cố Minh Châu nhích lại gần, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, tay quàng qua cổ, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Cô nói trong hơi thở nồng nàn: “Muốn thử để xem khác ra sao không?"
Lúc đó, hai người đã ngà ngà say, trong lòng dậy sóng nhấp nhô mà vẫn giả vờ như rất bình tĩnh.
Năm năm cách mặt, anh không còn là hòn đá để cô nâng niu trên tay nữa. Mà cô, cô cũng không còn là đứa nhóc con bẽn lẽn rên rỉ dưới thân thể anh mỗi lần thân mật nữa.
Họ đối mặt với nhau, thế rồi khóe môi Dung Lỗi hơi giật giật mấy cái rất khẽ, đoạn buông cô ra, quay mặt đi, thở hắt một tiếng, “Tối nay, tôi muốn nói rõ với em một số chuyện. Dẫu thành phố này rất rộng, nhưng tôi không mong mình và em, hoặc Phương Phi Trì sẽ lại gặp lại nhau trong tình huống khó xử như thế nữa.”
Cố Minh Châu sửa lại dáng ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ bất mãn với lời anh, "Nói rõ cái gì? Anh còn tình cảm với em không£”
Dung Lồi cười giễu cợt: "Em hơi tự tin thái quá rồi đấy Cố Minh Châu ạ."
"Đây là câu hỏi nghi vấn, anh chỉ cần trả lời có hoặc không.”
“Không.”
“Vô tình thật.” Cố Minh Châu chậc lưỡi cám thán, ngón tay cô vừa chọc chọc vào bắp tay anh, anh lập tức tỏ thái độ né tránh.
Cử chỉ thân thuộc ấy khiến cô thoáng mềm lòng. Chí ít, anh vẫn chưa đối với thói quen giấu đi những khó chịu nhỏ nhặt khỏi con mắt người ngoài.
“Cũng được, thực ra em cứ đắn đo không biết anh có hận em không. Song, anh đã nói không còn gì với em nữa, cũng có nghĩa, anh đã không còn hận em nữa phải không?” Cô vẫn mím cười, trong khi giọng lại thấp dần đi: “Nói cho cùng, có yêu mới có hận. Anh thấy đúng chứ?”
Những năm tháng thanh xuân, anh đã từng được chứng kiến sự vui buồn thất thường lẫn tính gàn bướng của cô. Thế mà bao năm xa cách, giờ đây Dung Lỗi lại đối mặt với một Cố Minh Châu lúc thì ngây thơ, l


XtGem Forum catalog