
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 134533
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.
úc lại lạnh nhạt, cũng có lúc nom cô ủ dột chán chường, thế rồi ánh mắt anh bất giác không tài nào rời đi được.
Anh nhìn xoáy vào cô, dường như cô biết nhưng cũng không hề ngoảnh đầu để nhìn thẳng vào mắt anh.
Nếu đúng là phải vạch rõ ranh giởi thì anh sẽ không đi theo cô. Trong lòng Cố Minh Châu rõ hơn ai hết, nếu như buông xuôi rồi, cạn tình rồi, anh đâu cần phái “nói rõ ràng”.
Tất cả những ai có mặt trong bữa sáng theo thông lệ - dành cho các lãnh đạo cấp cao của Lương Thị - đều đang hào hứng thưởng thức vẻ mặt khó đăm đăm của Dung Nham.
Trong số con cháu của nhà họ Dung, dù là xét về tài hoa, dung mạo hay sự nhanh trí, sánh ngang được với Dung Lỗi tuyệt nhiên chỉ có Dung Nham. Tiếc thay, cha Dung Nham không phái là con trưởng nên không có tư cách thừa kế sản nghiệp gia đình. Đó là lý do mà Dung Nham có tài năng đến mấy đi chăng nữa thì ông cụ nhà họ Dung cũng chầng bao giờ dành cho cậu cái nhìn ưu ái.
Mấy năm gần đây, Dung Nham đã tách khỏi công ty nhà họ Dung, nín nhịn để giúp Lương Phi Phàm bành trướng thế lực, trải qua bao thăng trầm bể dâu, đến ngày hôm nay cũng có thế được xem như một nhân vật vai vế ở thành phố C. Ấy vậy mà sự trở về của Dung Lỗi đã khiến toàn bộ đám người nhà họ Dung phái đổ dồn mọi sự quan tâm chú ý vào vị thái tử kia.
Giờ đây, Dung Nham đang rất rầu rĩ, mà không phái chỉ vì lý do trên.
Dạo gần đây, chính quyền đang dự định tố chức đấu thầu công khai một lô đất gần trường đại học thành phố C. Dung Nham nhận được tin mật trước đó, ngay từ đầu cậu đã cắt cứ hẳn ba phái đoàn kháo sát và đánh giá, dồn mọi sức lực để giành bằng được miếng đất nọ. Ban đầu Lương Phi Phàm cũng đồng tình, thế nhưng giờ lại giở quẻ không làm nữa. Việc này khiến Dung Nham giận tím mặt, còn gì tức hơn khi Lương Phi Phàm lấy lý do nhường đường chỗ Dung Lỗi đế đem con bỏ chợ.
“Em muốn từ chức!” Dung Nham nghiến răng kèn kẹt, cốt cách công tử lịch lãm hằng ngày đã lặn mất tăm, thay vào đó là ngọn lửa giận dữ trên người cậu ta đang bốc cao hừng hực như kẻ đến từ địa ngục, “Em muốn tổ chức họp báo! Đế tố cáo việc em ở Lương Thị đã phải chịu những đối đãi bất công! Tổng giám đốc của Lương Thị ham mê xác thịt, hoang dâm vô độ, lẩm cẩm, chèn ép trung thần, nổi lửa đài tin trêu chư hầu! (1)
Lương Phi Phàm lờ đi, coi như không nghe thấy, anh tiếp tục dùng bữa sáng với vẻ mặt ung dung thoải mái. Trong sáu anh em kết nghĩa thì anh là lão đại, Dung Nham xếp thứ hai. Trần Ngộ Bạch là lão tam mà thằng em này lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh như tiền, thậm chí ánh mắt cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài đến Dung Nham. Mấy đứa còn lại bao gồm lão ngũ Lý Vi Nhiên và lão lục Tần Tống đang hứng chí xem xét đủ thứ thông tin mà Ký Nam mới thu thập dạo gần đây, còn bản thân Kỷ Nam lại đang rúc vào sofa đánh một giấc. Vấn đề "ham mê xác thịt" mà Dung Nham nói đến ở đây, nhằm ám chỉ ái phi Cố Yên của gã hôn quân Lương Phi Phàm kia, cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Cố Minh Châu.
Nói trắng ra, đây chính là yếu điếm chí mạng của Lương Phi Phàm. Hễ cái cô Cố Yên kia mà lên tiếng là dứt khoát thế nào tống giám đốc Lương cũng đồng ý ngay lập tức, khỏi cần lôi thôi dài dòng, bất cứ là điều gì đi chăng nữa. Có điều, việc khiến mấy anh em Dung Nham đau đầu hơn cả đó là, tuy cô Cố Yên này đè đầu cưỡi cổ Lương Phi Phàm hòng tác oai tác quái, chẳng coi ai ra gì là thế song lại tỏ ra khúm na khúm núm, bảo sao nghe vậy trước bà hoàng lừa đảo Cố Minh Châu kia. Dung Nham la lối om sòm khiến Lương Phi Phàm nhức óc, anh buộc phái tỏ thái độ bằng cách quay sang báo Trần Ngộ Bạch: “Lão tam thanh toán tiền lương cho anh hai đi.” Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trên sống mũi, cấn thận đặt cốc cà phê cầm trên tay xuống, lấy chiếc notebook ra, mười ngón tay thon dài lướt nhoay nhoáy, thỉnh thoáng còn ném cho Dung Nham vài ánh nhìn sắc lạnh, “Đơn từ chức đâu? Có cần em viết hộ ông anh không? Số cổ phiếu của ông anh cứ để đó hay chuyến nhượng, hay quy ra tiền đâỵ? Lão ngũ lão lục, thằng nào muốn tiếp nhận vị trí của anh Dung?-”
Lý Vị Nhiên và Tần Tống chưa kịp giở trò giậu đổ bìm leo thì Dung Nham đã đứng phắt dậy, rướn người qua bàn ăn, gập bộp chiếc notebook của Trần Ngộ Bạch lại, lúc ngồi về chỗ còn chửi mát mấy câu, cậu ta khoanh tay trước ngực, cặp lông mày châu vào nhau đầy hậm hực. “Chỉ là một công trình nhỏ thôi, hà tất phái nổi cáu thế?”, Lương Phi Phàm thấy tình hình cậu em có vẻ căng thẳng nên mới nói mấy câu an úi qua quýt gọi là. “Em không chịu! Cớ gì em phái lót sẵn đường cho anh ta đi, chỉ một câu của Cố Minh Châu mà anh ta đã vớ bớ ngay được vụ làm ăn này!”, Dung Lỗi cáu nhặng cả lên, ngửa cổ tu một hơi hết veo cốc sữa bò, rồi lại nhe răng trợn mắt vì lạnh. Trong mấy anh em đang ngồi đó, chỉ có Lý Vi Nhiên là tốt bụng vỗ vai anh Hai an úi:
“Anh Hai à, nếu Dung Lỗi đã bị Cố Minh Châu cho vào tầm ngấm rồi thì hắn không chết cùng khó tránh khỏi sứt đầu mẻ trán, anh cứ để vụ này đó, yên tâm mà xem chị ta hành hạ Dung Lỗi, có gì không tốt đâu cơ chứ?”