
Tác giả: Huỳnh Dạ
Ngày cập nhật: 03:42 22/12/2015
Lượt xem: 134631
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/631 lượt.
n?” Chu Sĩ Tranh đột nhiên hỏi.
“………”
“Trả lời anh.”
Cậu đỏ mặt lắc đầu, không nói chữ nào, trong lòng thầm biết chính mình thoạt nhìn nhất định giống như đang thẹn thùng.
Chu Sĩ Tranh không truy đến cùng, chính là trở người cậu lại, lấy cái gối chèn dưới eo, từ phía sau một lần nữa hung hăng xỏ xuyên cậu. Tuy rằng cả người đều uể oải, nhưng đối với loại ma xát khi bị xâm nhậm mạnh mẽ như vậy vẫn có cảm giác, kìm không được phát ra tiếng kêu rên rất nhỏ, cuối cùng trong một phút đối phương phát ra tiếng thở dốc nặng nề, cậu cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng rực lấp đầy trong cơ thể, cự vật vùi trong cơ thể mình vẫn cứng cáp như cũ, tựa hồ vẫn còn phấn kích mà rung động.
Lí Cẩn hơn run rẩy, cảm giác nơi giao hợp ẩm ướt nóng rực làm người ta cảm thấy thẹn. Cậu đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Chu Sĩ Tranh ‘chúng ta từ rất lâu trước kia đã quen biết’, không hiểu sao rùng mình một cái. Tuy rằng cậu vẫn không hiểu được đối phương, nhưng cậu có thể khẳng định, thể lực của Chu Sĩ Tranh tốt lắm. Sau khi đấu một trận tennis, còn có khí lực cùng cậu dây dưa trên giường khách sạn cả buổi chiều, Lí Cẩn đã mệt tới mức cơ hồ không mở mắt nỗi, ngay cả tắm rửa cũng không kịp liền trực tiếp tiến vào giấc ngủ.
Trong khi mơ màng tựa hồ có một giấc mộng, nhưng cậu không thể nhớ được, những cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó. Cậu nhanh chóng quăng chuyện này ra sau não, trở mình một chút, như dĩ vãng, kim chủ của cậu từ phía sau ôm cậu, ngủ thực sâu.
Cơ thể có cảm giác đã được vệ sinh qua, ước chừng Chu Sĩ Tranh hảo tâm giúp cậu lau người, Lí Cẩn đưa mặt tiến gần lại, mặc dù chỉ là một giao dịch tiền bạc, nhưng ấm áp như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy hoang mang. Cậu biết rõ người này cũng không yêu mình, chính mình cũng không thương anh, nhưng gắt gao ôm chặt nhau ở cùng một chỗ như vậy, không biết vì sao làm người ta sinh ra ảo giác bọn họ kỳ thật là yêu nhau.
Lí Cẩn cũng không ngủ tiếp, ngồi dậy xuống giường, đem quần áo hai người vất lung tung trên mặt đất thu thập lại, xem giờ một chút, đã chạng vạng rồi, bọn họ còn chưa ăn cơm trưa, Lí Cẩn có chút đói bụng, tuy rằng muốn gọi phục vụ khách sạn, nhưng nghĩ có thể đối phương có thể có an bài khác, cậu liền từ bỏ ý tưởng này.
Nam nhân trên giường trở người, phát ra âm thanh không rõ, Lí Cẩn ngồi xuống mép giường, cúi người nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương, ôn nhu hỏi: “Sao thế?”
“………mấy giờ rồi?” Chu Sĩ Tranh mơ hồ hỏi, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ.
“Gần 5 giờ rồi.”
Chu Sĩ Tranh thong thả bò xuống giường: “Em tắm chưa?”
“Chưa.”
“Anh vừa nãy không có giúp em rửa sạch bên trong.”
“Di………”
Lí Cẩn sửng sốt, lập tức theo sau Chu Sĩ Tranh đi vào phòng tắm. Tuy rằng cơ thể không có cảm giác, nhưng nếu không rửa sạch, qua một đoạn thời gian sẽ chảy ra, đến lúc đó nếu trước mặt công chúng nhất định sẽ rất xấu hổ. Cũng may Chu Sĩ Tranh không có ác thú thích nhìn người ta tẩy trừ, vọt vào phòng tắm rửa xong liền chạy ra, để lại cậu có không gian một mình tẩy trừ. Lí Cẩn không tính toán để đối phương chờ đợi, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất làm sạch cơ thể, sau đó liền mặc quần áo đi ra ngoài. Chu Sĩ Tranh cầm áo khoác cậu đưa tới, đồng thời hỏi: “Em không thoải mái sao?”
“A?”
“Mặt thực đỏ.”
Lí Cẩn thoáng xấu hổ, tiếp nhận áo khoác mặc vào, vội vàng nói: “Không có việc gì, chỉ là nước có chút nóng thôi.” Cậu vội vàng thay đổi chủ đề: “Bây giờ làm gì?”
“Đi ăn cơm.”
Tuy rằng trình tự tựa hồ có chút ngược, bất quá….. đây quả nhiên là hẹn hò a?
Từ khách sạn nghỉ ngơi, xong đi ăn tối rồi đi xem phim, nhìn sao cũng là hành trình hẹn hò của tình lữ. Lí Cẩn phát hiện ra có chút kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng tiêu tan. Cậu nên sớm biết, nguyện ý dùng tiền để mua bạn trai chứ không phải trai bao, ở phương diện tình cảm ít nhiều cũng có nhu cầu, nhìn qua Chu Sĩ Tranh thoạt nhìn không giống người thiếu người yêu thích, nhưng có nhu cầu tình cảm cũng không có gì đáng trách.
Xem bộ phim kinh dị không có chút đáng sợ nào, nhưng ở trong rạp chiếu phim tối om, Lí Cẩn vẫn giữ vững chức nghiệp, thủy chung rúc vào trong lòng ngực đối phương giả vờ một bộ dáng sợ hãi, nhưng ỷ lại vào tình nhân vẫn có thể đi. Xem xong bộ phim cũng đã hơi trễ, Chu Sĩ Tranh lái xe về nhà. Lí Cẩn lần đầu ngồi trên xe đối phương, không khỏi có chút tò mò, được sự đồng ý của đối phương mở ra ngăn chứa trước mặt ghế phó lái, bên trong có nửa gói thuốc lá, một quyển tạp chí, một cái kính râm, còn có một ít thứ linh tinh. Cậu đeo thử kính mắt một chút rồi bỏ xuống, cầm lấy tạp chí.
Chu Sĩ Tranh bỗng nhiên nói: “Kỳ thật bộ dáng em đeo kính lúc trước cũng không khó khìn, vài năm nay đã làm phẫu thuận chữa cận thị sao?”
Kính mắt trong tay rớt xuống trên đùi, Lí Cẩn không ý thức được vẻ mặt mình đã trở nên khẩn trương.
“Anh, anh biết……..”
“Phải.” Chu Sĩ Tranh thẳng thắng trả lời.
Cậu nhìn nam nhân trước mắt, miễn cưỡng áp chế kinh ngạc, duy trì trấn định, trong lòng có vô vàn mối nghi ngờ. cuối cùng tất cả đều tập trung