Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Tác giả: Thanh Dực

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 134629

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/629 lượt.

h đành phải cho Lữ Tử Khiêm rời đi.”
“Không được, anh không thể làm như vậy, đối với Lữ Tử Khiêm rất không công bằng.” Phương Tử Cầm kịch liệt phản đối. Trời ơi! Cô gặp phải sát tinh gì đây! Đây có phải là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô? Khiến cho cô gặp phải anh.
“Hai con đường cho em chọn, nếu em không rời khỏi Tư Tài thì Lữ Tử Khiêm phải rời đi.” Lan Đạo Uy không hề hào phóng nói.
Phương Tử Cầm thần sắc ảm đạm, bất đắc dĩ gật đầu, “Được, em đồng ý với anh sẽ không về Tư Tài làm việc.” Cô đột nhiên thấy mệt mỏi cùng cực, cuối cùng cũng không còn sức để đấu với anh.
Lan Đạo Uy hài lòng cười. “Anh biết em không thích ở nhà, như vậy đi, em đến Tường Duệ làm. Cho đến nay anh cũng chưa tìm được một trợ lý vừa lòng.” Anh đương nhiên cảm thấy tâm tình rất sảng khoái.
“Em phải làm việc chung với anh?” Phương Tử Cầm hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy, năng lực của em rất tốt, tiếng Anh lại lưu loát, có thể giúp anh xử lý rất nhiều việc, anh sẽ chi lương cho em thật ưu ái.”
” Vậy em đây chẳng phải mỗi ngày đều phải ở bên cạnh anh sao?” Cô có chút do dự, cứ như vậy thì ngay cả thời gian tự do của bản thân cô cũng không có.
” Sao? Em không muốn à?” Lan Đạo Uy dùng đôi mắt không vui nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, Phương Tử Cầm nuốt vào lời từ chối.” anh nói thế nào thì cứ làm thế đấy đi!” Cô không tức giận trả lời.
Lan Đạo Uy phát ra một tiếng cười trầm thấp vừa lòng , hai tay anh lần ra phía trước người cô nắm lấy hai nụ nhỏ trước bờ ngực mềm mại trắng ngần của cô.
Phương Tử Cầm kinh hô một tiếng,” anh…… anh định làm gì nữa?” Lần điên cuồng vừa nãy đã khiến cô mệt chết rồi.
” anh còn muốn em nữa.” Môi anh cúi xuống một bên ngực của cô, tay anh không ngừng xoa nắn bên kia.
” Đừng…… Như vậy, lần thứ hai mới vừa nãy còn chưa đủ sao?” Cô trả lời hụt hơi, cô không nghĩ rằng sức lực của mình còn đủ để tiếp nhận tinh lực dồi dào của anh.
” Không đủ! Đây là em nợ anh, hại anh cả tuần mất ngủ, anh phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.” Lan Đạo Uy khàn khàn nói, một bên nhẹ nhàng cắn mút vành tai cô.
” Nhưng…… Em…… Em đói!” Cô giãy dụa nói, đang định lừa phỉnh cái người bên trên đang càng ngày càng không biết phải trái.
Lan Đạo Uy chỉ cười cười mà không hề dừng lại,” Anh cũng đói…… Hơn nữa còn cực kì đói.” Anh mờ ám nhìn cô, “chỉ có em mới có thể khiến anh no” Anh tách hai chân cô ra, nhẹ nhàng ướm thử.
Gò má Phương Tử Cầm đà hồng, hơi thở dồn dập, căn bản nói không nên lời .
” Chờ anh ăn no xong sẽ tự mình xuống bếp làm bữa tối cho em.” Giọng anh yêu chiều mà khàn khàn . Lập tức, anh xoay người đè lên cô, cơ thể cường tráng không ngừng cọ sát vào cô, anh thỏa mãn thở dài, sau đó dường như không chờ đợi nổi , anh hòa nhập bản thân mình vào thiên đường ấm áp đang chờ đợi anh……






Sáng hôm sau, Phương Tử Cầm cả người mệt mỏi tỉnh lại, ánh sáng rạng ngời khiến cô cảm thấy chuyện hôm qua như một giấc mộng.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cơ thể của cô hơi run rẩy, tinh lực hơn người và thể lực của Lan Đạo Uy cô không dám lĩnh giáo. Tối hôm qua ngoài việc xuống giường làm bữa tối cho cô, cả đêm anh quấn quýt lấy cô không rời, đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác, mãi đến lúc anh no nê mới thả cô ra
” chào buổi sáng, người đẹp ngủ trong rừng!” khuôn mặt tươi cười tà mị mê người của Lan Đạo Uy xuất hiện trước mặt cô, đánh thức Phương Tử Cầm đang ngẩn người.
Thật đáng giận, sao anh có thể thoải mái nhẹ nhàng như vậy, còn cô thì như con cá sắp chết đuối. Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh cô uất ức nghĩ.
” em cứ ngủ thêm lát nữa đi, anh phải đi công ty, nhớ là hôm nay phải đến làm ở Tường Duệ nhé, anh sẽ bảo lái xe đến đón em.” Anh chuyên quyền giao việc cho cô, sau đó hôn nhanh lên môi cô một cái rồi mới rời đi
Phương Tử Cầm lẳng lặng nằm, cố gắng ổn định hơi thở dồn dập và cảm xúc quá mức chịu đựng. mãi lúc sau cô mới xoay lưng lại với Lan Đạo Uy, nhẹ giọng hỏi:” Khi nào anh mới thả em để em tự do?”
Câu hỏi của cô khiến Lan Đạo Uy không khỏi nhíu mày, đôi mắt màu đồng bắn ra tia lạnh lẽo. Anh xoay mạnh người cô lại để cô đối mặt với anh.
” Giao ước của chúng ta không có kì hạn, anh không có cách nào trả lời câu hỏi này của em.” Anh lạnh lùng nói.
Phương Tử Cầm khép hai mắt lại, sâu kín nói,” Vậy đổi cách nói khác, khi nào anh sẽ chán ghét em?”
” em hy vọng anh chán ghét em, thả em đi thế cơ à?” Lan Đạo Uy sắc bén hỏi , tay cũng nâng cằm cô lên để cô đối mặt với anh.
” Cho dù là người nào cũng sẽ đến lúc chán ghét, em muốn biết cái kì hạn.” Cô không muốn để bản thân mình trở thành một người đàn bà bị vứt bỏ đáng thương, chuẩn bị tâm lí sớm ngày nào hay ngày đó,sẽ không khiến mình lâm vào tình cảnh khó xử .
” Em đang mong anh chán em đấy à?” Lan Đạo Uy đẩy nhanh người cô xuống, vẻ mặt cực lạnh lẽo nhìn cô.
” Anh đừng nói thế, em chỉ muốn giúp anh sau này đỡ phiền phức thôi .”
” Không cần!” Lan Đạo Uy quả quyết nói to.” Anh nói thật cho em biết, kể cả là dù em có