
Tác giả: Lương Hải Yến
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134714
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/714 lượt.
hích Thiên Tước."
"Mẹ, con...."
"Trước tiên đừng phủ nhận, mà hãy tự hỏi lòng của con thử xem, mẹ nói có đúng không?" Mẹ Vạn ngăn cản lời cô muốn nói ra khỏi miệng: "Linh Chi, bây giờ con đã là vợ của người ta, chân chính trở thành người lớn, bất luận là cái gì cũng phải học được cách tự đối mặt, bao gồm cả tình cảm của mình."
"Mẹ, con có thể thích anh ấy sao?" Vạn Linh Chi không tự tin hỏi lại mẹ Vạn: "Con sợ."
"Đương nhiên, mỗi người đều có quyền thích một ai đó, miễn là con dùng toàn bộ cố gắng lớn nhất của mình để làm cho người đó cũng thích con, đến cuối cùng mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần con không hối hận là được rồi." Mẹ Vạn khích lệ cô theo đuổi hạnh phúc của mình: "Hạnh phúc sẽ không chờ đợi ai, con phải cố gắng mới đạt được!"
"Mẹ...." Vạn Linh Chi không nhịn được vươn tay ôm lấy mẹ Vạn, rúc đầu vào trong ngực của bà.
"Bé ngoan, con sẽ hạnh phúc." Đã bao lâu rồi bà không ôm con gái như vậy.
Từ khi Vạn Linh Chi lớn lên, đến khi tự mình hiểu chuyện đến về sau đều chưa từng làm nũng với mẹ Vạn. Hôm nay con bé lại chủ động ôm bà, khiến cho trong lòng bà rất ấm áp, xúc động muốn rơi nước mắt.
Mẹ Vạn nhẹ nhàng ôm bả vai của con gái, từ từ vỗ nhẹ lên lưng của con gái.
"Cám ơn mẹ."
"Đứa ngốc, nào có người mẹ nào lại không hy vọng con gái của mình được hạnh phúc chứ." Mẹ Vạn ôm cô, khẽ nói: "Nếu Thiên Tước không ở nhà, vậy trước hết con ở lại đây mấy ngày rồi hãy trở về, được không?"
"Dạ." Vạn Linh Chi tựa vào trong ngực của bà, gật đầu một cái.
Mẹ Vạn cảm thấy con gái trở nên khác trước nhiều như vậy, đều là nhờ vào Tống Thiên Tước, nếu không bà không biết tới khi nào, Vạn Linh Chi mới có thể chủ động gần gũi với bà như vậy đây?
Ban đầu đồng ý gả Vạn Linh Chi cho Tống Thiên Tước quả nhiên là đúng!
Vạn Linh Chi vô cùng buồn chán nằm nghiêng nửa người ở trên ghế, không yên lòng lật trang sách trong tay, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là Tống Thiên Tước đang ở nước ngoài xa xôi. Đã hai ngày nay, ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô, khiến cho cô không khỏi lo lắng không biết anh ở nước ngoài có xảy ra chuyện gì hay không?
Lo lắng và nhớ nhung sâu đậm một người mà cô chưa từng có cảm giác, là điều mà cô cho rằng có lẽ cả đời này cũng khó có khả năng có thể thương nhớ một người như vậy. Thế nhưng, không ngờ cô cũng phải trải qua cái gọi là "Bệnh tương tư" .
Hiện tại, mỗi ngày trước khi đi ngủ suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô đều là: Tống Thiên Tước khỏe không? Anh ấy đang làm gì? Có phải anh cũng nhớ cô hay không? Chỉ một chút xíu đồ vật này nọ cũng có thể khiến cho cô nhớ tới anh, giống như tất cả cảnh vật xung quanh đều có bóng dáng của anh tồn tại, ngay cả trong không khí cũng giống như có hơi thở của anh.
"Cô chủ, cô Hạ Thảo tới." Trong lúc Vạn Linh Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì người giúp việc gõ cửa đi vào thông báo với cô.
"Tiểu Thảo tới à?" Vạn Linh Chi lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng phân phó: "Mau gọi cô ấy lên đây đi."
"Cậu đã về nhà, sao lại không nói với mình một tiếng?" Hạ Thảo vừa vào phòng liền đi về phía Vạn Linh Chi, hai tay chống eo giả bộ không vui, nói: "Nếu không phải là mình tình cờ gặp anh cả Vạn, nghe anh ấy nói, thì chắc đến giờ mình còn chưa biết là cậu đã về đâu."
"Tiểu Thảo, cậu đã đến rồi." Vạn Linh Chi khẽ mỉm cười, ý bảo bạn tốt ngồi xuống: "Thật xin lỗi, mình không cố ý đâu! Hai ngày nay, mẹ mình dẫn mình đi tham dự mấy buổi xã giao này nọ của bà, cho nên mình mới không có thời gian liên lạc với cậu mà."
"Oa!" Hạ Thảo nghe vậy thì kinh sợ la lên: "Cậu dám đi tham dự mấy buổi tiệc trà xã giao, cắm hoa này nọ đó rồi sao?"
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, người nhát gan như Vạn Linh Chi lại có thể đi tham gia mấy hoạt động đó với bác gái. Hạ Thảo không nhịn được cẩn thận đánh giá bạn tốt từ trên xuống dưới, quả nhiên phát hiện giữa trán cô ấy hiện lên thần thái có chút khác xa so với trước kia.
"Chi Chi, là bởi vì Tống Thiên Tước sao?" Hạ Thảo to gan suy đoán, chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho một người con gái nhút nhát trở nên dũng cảm hơn, khiến cho một người con gái luôn tự ti, sợ sệt trở nên tự tin hơn.
"Chỉ là mình hy vọng về sau có thể trở thành người vợ hiền vừa có tài vừa có đức của anh ấy, cũng hy vọng có thể dũng cảm đứng ở bên cạnh anh ấy mà thôi." Vạn Linh Chi không hy vọng trong cuộc sống tương lai, Tống Thiên Tước sẽ mang những người phụ nữ khác tới tham dự các buổi xã giao này nọ, cô hy vọng người đứng ở bên cạnh anh vĩnh viễn đều là mình. Cái này có được tính là lòng riêng của cô không?
"Chi Chi, cậu có thể suy nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt rồi." Bạn tốt có chuyển biến lớn như vậy, khiến cho Hạ Thảo thật sự rất vui mừng: "Cậu nên nghĩ như vậy từ sớm mới đúng."
"Ha ha." Vạn Linh Chi ngượng ngùng mỉm cười: "Tiểu Thảo, mình suy nghĩ như vậy có phải là rất ích kỷ hay không?"
"Ích kỷ gì chứ?" Hạ Thảo la lớn: "Cậu là vợ của anh ấy, đứng ở bên cạnh anh ấy là chuyện rất bình thường mà, sao có thể nói là ích kỷ chứ? Như cậu mà đư