Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341873

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1873 lượt.

thúc sắp phát khóc: “Tiểu thư, đại nhân mà về tới thì sẽ giết người đấy.”
“Không đâu, thúc yên tâm đi.” Vân Phỉ cười khanh khách, nói: “Các đầu bếp trong nhà bếp cũng có thể thêm chút tiền tài. Hay lắm hay lắm, có tiền mọi người cùng kiếm mà.”
Ngày hôm sau, trước cửa phủ châu mục vẫn đông nghìn nghịt người, có điều những người bỏ phong thư vào hộp thì giảm rất nhiều. Bởi vì câu hỏi ngày hôm qua đã nhanh chóng truyền khắp Kinh Châu, mọi người nghiên cứu, mổ xẻ mãi mới phát hiện câu hỏi này đúng là gian xảo. Cho nên rất nhiều người không có thực lực liền lựa chọn đứng ngoài xem náo nhiệt. Nhưng những kẻ lắm tiền nhiều của thì lại nóng lòng muốn đối mặt với khó khăn thử xem sao, chẳng hạn như bang chủ Tào Bang Vạn Cánh Lưu đã chạy suốt đêm từ nơi xa đến.
Hắn dùng ngân phiếu năm ngàn lượng để lấy được vị thứ nhất, là người đầu tiên bước vào phòng khách.
Bạch Thược còn chưa lên tiếng, hắn đã không nén được hưng phấn mà nói ngay: “Cả nhà ta đều biết bơi. Người hầu, đầu bếp trong nhà đều biết bơi, cả chó cũng biết bơi. Nếu Vân tiểu thư không may rơi xuống nước, ít nhất sẽ có năm mươi người cùng nhảy xuống nước cứu, không lo gì cả! Ha ha ha…”
Cười xong, hắn nhìn Phục Linh, lại ngắm Bạch Thược. Trong hai vị mỹ nhân này, ai mới là Vân tiểu thư đây? Dù là ai thì cũng được hết, chỉ cần là con gái của châu mục đại nhân thì có là Trư Bát Giới hắn cũng cưới về nhà.
Bạch Thược lạnh lùng liếc hắn một cái: “Xin lỗi, đổi đề rồi.”
Khóe môi Vạn bang chủ co rút một cái, đỡ cái bàn, hỏi: “Đổi, đổi đề gì?”
Lúc ấy, từ sau bức rèm châu vươn ra một bàn tay ngọc, trên ngón tay kẹp một tờ giấy tiết đào in hình hoa lan. Vạn Cánh Lưu cảm thấy cổ họng căng lên. Hắn chưa từng thấy bàn tay nào đẹp đến thế.
Bạch Thược nhận lấy tờ giấy tiết đào, sau khi nhìn câu hỏi thì lạnh lùng hỏi hắn: “Ngài có biết tiểu thư nhà ta thích ăn gì nhất không?”
Câu hỏi này đúng là quá đơn giản!
Vạn bang chủ vỗ đùi thật mạnh.
Thế nhưng… hắn làm sao mà biết chứ? Hắn không phải là đầu bếp trong phủ châu mục, cũng không phải người bên cạnh Vân tiểu thư.
Mặt hắn trông hệt như đưa đám: “Có thể đổi câu hỏi khác không?”
Mặt Bạch Thược lạnh đến nỗi sắp đóng băng: “Xin lỗi, không thể được.”
Trong lúc tuyệt vọng, hắn nói đại một món: “Cá mè hấp?” Kinh Châu nhiều sông suối, chắc Vân tiểu thư thích ăn cá.
“Sai.”
Vạn bang chủ đỡ bức tường, ủ ê chán chường bước ra khỏi căn phòng.
Người thứ hai bước vào là Lý thần y. Tối qua hắn tốn một trăm lượng mới mua được câu hỏi từ tay của Thất thúc. Biết câu hỏi của Vân tiểu thư xong, lập tức đi nghe ngóng cả đêm xem đầu bếp của phủ châu mục là ai, rồi lại tốn ngân lượng mua chuộc người nhà của đầu bếp. Tốn rất nhiều công sức, rắc rối tùm lum mới hỏi ra ba món mà Vân tiểu thư thích ăn nhất. Đó là sò hấp chanh, nhung hươu nấu chim câu, đậu hũ nấu gạch cua.
Thế nhưng rốt cuộc đâu là món ưng ý nhất trong ba món này thì hắn trăn trở cả đêm, sáng nay trước khi đi thì bắt thăm đại một món.
Khi Bạch Thược hỏi câu hỏi này thì hai mắt hắn sáng rực như đèn lồng, thấp thỏm bất an trả lời: “Sò hấp chanh.”
Kết quả là Bạch Thược cô nương lạnh lùng vô tình nói một chữ: “Sai.”
Lý thần y đau khổ ôm ngực, ra khỏi phòng khách.
Nhìn những gương mặt vừa tham quyền thế vừa tiếc ngân lượng ấy, Vân Phỉ ở sau bức rèm chán nản đến nổi định ngáp một cái.
Lúc này, từ ngoài bước vào người trả lời cuối cùng trong hôm nay.
Vân Phỉ há hốc mồm, đến cả cái ngáp định ngáp kia cũng mất tăm.
[1'> Cách xưng hô cha của ai đó một cách tôn kính, trang trọng
[2'> Quản gia dùng chữ bày hàng, vì Vân Phỉ đâu có định kén rể, chỉ bày ra để thu tiền thôi mà.






Lang Quân Như Ý
Không ngờ đó lại là cái gã ở ao phóng sinh trên Tịnh Thổ Tự hôm trước.
Y vừa bước vào, cả phòng khách lập tức bừng lên như được nắng xuân chiếu rọi, vẻ hiên ngang khí phách khiến cho khắp nơi đều phát sáng, rực rỡ bốn phương.
Những người đến giải đáp câu hỏi hai ngày nay, Đỗ thiếu gia thì kiêu căng ngạo mạn, Nghiêm công tử nhát như thỏ đế, Mạnh đại nhân bỉ ổi đáng khinh, Vạn bang chủ tục tằn thô lỗ, Lý thần y rụt rè nhút nhát.
Tóm lại, năm người đàn ông mà không có lấy một người khiến cô vừa mắt. Ngay lúc mọi người đang thất vọng chán chường, thờ ơ hết hứng thú thì bỗng nhiên có một chàng trai cao lớn, tuấn tú, phong thái đường hoàng bước vào. Ngay cả Bạch Thược – người luôn lạnh như băng với đàn ông cũng phải nhìn đến ngẩn cả người. Phục Linh thì khỏi phải nói, vốn mê người có dung mạo đẹp nên nàng ta cứ nhìn Úy Đông Đình mãi, cứ như tiến vào trạng thái quên hết xung quanh.
Y liên tục nói mấy chữ không chịu thừa nhận, hình như đã đoán trước được là nàng sẽ giở trò lật lọng. Vân Phỉ tức đến nỗi quai hàm phình lên như con ếch. Nếu không nể mặt ngân lượng, nàng đã sớm nhảy tới quét y ra ngoài.
Có điều nàng thích ăn thứ gì, làm sao y biết được chứ. Ngay cả các đầu bếp trong nhà bếp cũng chỉ biết nàng thường ăn ba món kia mà thôi. Nhưng thư


The Soda Pop