80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341868

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1868 lượt.

ờng ăn chưa chắc là thích, y có thể đoán được mới tài đó, trừ khi y là thần tiên.
Nghĩ như thế, Vân Phỉ vén rèm châu bước ra.
Nàng là một người hay thù vặt, chuyện ở ao phóng sinh hôm nọ còn nhớ rất rõ nên đương nhiên không quên liếc y một cái thật dữ dằn.
Nàng vốn tưởng mình vừa bước ra thì y sẽ hoảng hốt tới nỗi mặt tái nhợt, người run rẩy, sau đó quỳ rạp xuống đất như Đỗ công tử, kêu gào tha mạng, sau đó tự tát mình bảy tám chục cái, cuối cùng không dám mạo phạm đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết của phủ châu mục.
Nhưng ngoài dự kiến của nàng, y không hề có phản ứng gì, không ngạc nhiên cũng không sợ hãi, càng làm như không thấy cái liếc mắt hung dữ của nàng, ngược lại mỉm cười một cách lịch sự. Nụ cười ấy đẹp đến nỗi làm Phục Linh và Bạch Thược đều thoáng ngây người.
Vân Phỉ không chắc y không nhận ra nàng thật hay là cố ý giả vờ không quen biết nàng, nhưng tóm lại chuyện hôm ấy cũng chả tốt lành gì, y đã làm như quên mất thì đương nhiên nàng cũng sẽ không nhắc tới.
Nàng đi đến trước bàn, cằm hơi hất lên, vươn một ngón tay ngòi bút ra, chỉ về phía cửa: “Huynh đứng lui ra đi, đứng ngoài cửa ấy.”
Môi Phục Linh khẽ giần giật. Quá đáng mà, sao tiểu thư lại có thể đuổi một thanh niên anh tuấn siêu phàm như thể đuổi một tên ăn mày vậy chứ? Nàng ta nào đâu biết nếu không nể mặt ngân lượng thì lúc này Vân Phỉ đã băm cái tên từng mạo phạm mình nát bét như đậu hũ rồi. Vênh mặt hất hàm bảo y đứng chờ ngoài cửa đã là khách sáo lắm rồi đấy.
May mà chàng thanh niên anh tuấn kia không hề có vẻ gì tức giận mà lùi ra sau vài bước, bình tĩnh như không đứng trước cửa phòng khách, cách cái bàn trước mặt Bạch Thược hơn năm trượng[1'>.
Trừ khi y có thiên lý nhãn, nếu không tuyệt đối không thể nhìn thấy Vân Phỉ viết những gì. Chắc chắn điều này, Vân Phỉ mới cầm bút viết lên tờ giấy tiết đào vài chữ, sau đó giao nó cho Bạch Thược, còn mình thì xoay người đi vào sau bức rèm châu.
Nàng ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế dựa, xuyên qua bức rèm, nhìn chằm chằm vào y, như vậy sẽ ở trong thế địch ngoài sáng, ta trong tối, thật là tốt. Bởi vì ánh mắt Úy Đông Đình bén như tên, nhanh như chớp, cứ như là có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, nhìn rõ trò lừa bịp trong lòng nàng khiến nàng rất bực bội.
Bạch Thược nói: “Công tử có thể qua đây để trả lời.”
Y cao lớn, chân dài nên gần như chỉ vài bước là đã tới nơi.
“Vân tiểu thư viết là: rau huyên[2'>.”
Bạch Thược nhìn lướt qua tờ giấy tiết đào, ngây cả người.
Vân Phỉ ở sau bức rèm ngạc nhiên đến há hốc mồm, thiếu chút nữa là từ ghế nhảy dựng lên. Sao y lại có thể đoán được chứ!
Y cách xa như thế, hơn nữa nàng còn cố tình viết món ăn mà mình ghét nhất.
Phục Linh cũng không dám tin nên thò đầu nhìn tờ giấy trong tay Bạch Thược một cái, rồi cả kinh la lên: “Trời ạ, đúng là rau huyên, không ngờ tiểu thư lại thích ăn rau huyên! Trời ạ, chẳng phải có chết cô cũng không chịu ăn nó sao?”
Vân Phỉ: “…..”
Ai ngờ Phục Linh ngốc nghếch lại vui mừng hớn hở vỗ tay: “Chúc mừng Úy công tử, Úy công tử trả lời đúng rồi, thật là tốt quá!” Nàng ta cảm thấy chàng trai thông minh tuấn tú như vậy thật là thích hợp với vị tiểu thư xinh đẹp như hoa, tinh ma ranh mãnh nhà mình.
Vân Phỉ vội vàng từ sau bức rèm chạy ra, dùng tốc độ sấm sét để bịt miệng nàng ta lại, sợ người bên ngoài nghe được.
Bạch Thược giương mắt chết lặng. Tiểu thư có ý gì đây chứ? Định giở trò lật lọng sao?
Thừa dịp Bạch Thược ngẩn người, Úy Đông Đình với tay lấy được tờ giấy tiết đào. Vật chứng đã tới tay, xem con hồ ly bé nhỏ này làm sao giở trò lật lọng đây?
Y nhìn nàng với vẻ rất hứng thú, khóe môi cũng không nén được mà nở một nụ cười mỉm.
[1'> 1 trượng Trung Quốc bằng 3.33m, vậy 5 trượng là khoảng hơn 16m
[2'> Rau huyên còn có tên là cỏ hiên, huyên thảo… Vừa là một vị thuốc, vừa là thức ăn. Hình nó đây ạ
Vân Phỉ không cách nào ngờ được tình hình sẽ trở nên thế này nên có phần lúng túng. Nhưng nàng cũng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại rồi nhìn Úy Đông Đình, nghiêm nghị nói: “Úy công tử, ta nhất thời lỡ bút, viết nhầm thành món mà mình ghét nhất. Phục Linh có thể làm chứng món ăn mà ta ghét nhất trên đời là rau huyên, đúng không Phục Linh?”
Phục Linh bị bịt miệng, không tình nguyện gật đầu.
Vân Phỉ thả nàng ta ra, cố nở nụ cười gượng với Úy Đông Đình: “Tóm lại lần này không tính.”
Quả nhiên là định giở trò lật lọng. Úy Đông Đình cười cười, vẫy vẫy tờ giấy tiết đào trên tay, nói: “Nói miệng không bằng không chứng, viết ra là bằng là chứng. Vân tiểu thư không được lật lọng, nếu không ta sẽ ra ngoài nói với mọi người rằng tiểu thư phủ châu mục lật lọng để gạt tiền.”
“Ta đâu có!” Vân Phỉ như thể bị đạp vào đuôi, vừa thẹn vừa giận, giẫm chân nói: “Chắc chắn là khi nãy ngươi đã thi triển yêu pháp, nếu không thì làm sao ngươi có thể biết ta đã viết gì chứ.”
Úy Đông Đình cười: “Ta không biết yêu pháp, nhưng có điều khi ta nhìn người ta cầm bút, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì có thể đoán được chữ gì đang viết ra.”
Vân Phỉ không còn tâm trạng nào mà thán phục