
Tác giả: Thánh Yêu
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 1343835
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/3835 lượt.
nghĩ một khi đã tiêm thuốc tử thần, về sau thân thể của tôi không thể chịu được nữa, cầu xin anh cho tôi thuốc giải."
Ánh mắt Dạ Thần dừng trên mặt Sanh Tiêu, đối mặt với sự cầu khẩn của Alice hắn chẳng mảy may quan tâm.
" Dạ Thần, anh yên tâm, tôi sẽ vẫn trung thành với anh......"
" Alice, cô ở đây với mục đích quái quỷ gì , thực nghĩ tôi đây không biết sao? Đến hôm nay tôi cũng không cần phải dối cô, trên đời này không có thuốc giải nào cả, hoặc là, tiếp tục tiêm vào, hoặc là, ngừng lại...... sẽ héo rũ mà chết."
" Anh..... Anh nói sự thật ?"
Dạ Thần hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Alice," Chỉ có cô mới đi tin loại thuốc tử thần này có thuốc giải!"
Alice thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Mạch Sanh Tiêu môi run rẩy, muốn đi đến nâng dậy.
Dạ Thần nhanh hơn một bước ngăn lại trước mặt Sanh Tiêu, hắn giữ chặt cổ tay Mạch Sanh Tiêu," Xem ra, ngay cả một một giấc ngủ yên ổn cũng đừng có mơ tưởng đến ."
" Làm vô số việc trái với lương tâm anh có thể ngủ được chắc?"
Hắn cho rằng, hắn dẫn cô vào trong sâu thẳm nội tâm của hăn, cô muốn tự do,hắn cho cô,hắn có thể làm cho Mạch Sanh Tiêu ít nhiều thấy được mặt tốt của hắn, chính là......
Vô dụng.
Người phụ nữ này không phải của hắn.
Dạ Thần nắm lấy cổ tay Mạch Sanh Tiêu kéo cô ra bên ngoài. Sanh Tiêu trong nội tâm không hiểu bắt đầu bối rối, cô cúi người, không chịu đi," Thả tôi ra, buông ra--"
Alice chẳng quan tâm đến cô, Mạch Sanh Tiêu bị Dạ Thần ném ra ngoài cửa, cô sợ tới mức kêu lên," Anh dẫn tôi đi đâu?"
" Sau này, Cô dám không an phận, nếu bị tôi phát hiện một lần, tôi sẽ chặt một chân của Duật Tôn!"
Mạch Sanh Tiêu bị Dạ Thần lôi vào trong địa lao, Dạ Thần giật mạnh mở ra tấm rèm đen, nhìn thấy người đàn ông bên trong đưa lưng về phía bọn họ nằm ở góc tường.
" Anh muốn làm cái gì?" Sanh Tiêu ngăn tại cửa ra vào," Đừng có làm xằng bậy!"
" Hôm nay, tôi muốn một chân hắn!"
Mạch Sanh Tiêu nói cái gì hắn cũng không chịu, ánh mắt nhìn về phía bên trong, động tĩnh lớn như vậy, Duật Tôn lại không có chút nào phản ứng," Anh đã làm gì hắn?"
" A, có thể là chết a."
" Anh......" Mạch Sanh Tiêu một hồi lệ tuôn ra.
Không đúng!
Cô chăm chú nhìn kỹ, mặc dù mặc quần áo vẫn như thế, nhưng thân hình này..... Tuyệt đối không phải Duật Tôn!
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía khóa cửa, cũng không có gì dị thường, vẫn nguyên đó.
Cô liếc mắt hướng về Dạ Thần, hắn hiển nhiên còn chưa phát hiện.
Có thể...... Duật Tôn sẽ ở đâu đó?
Mạch Sanh Tiêu khẩn trương toàn thân là mồ hôi, cô dám khẳng định, Duật Tôn còn đang trong căn cứ.
Dạ Thần động tác muốn mở cửa.
Sanh Tiêu biết rõ nếu như vậy, sự việc chắc chắn bại lộ.
Cô dưới tình thế cấp bách giữ chặt cánh tay Dạ Thần," Tôi đồng ý, cái gì cũng sẽ nghe theo anh ,chỉ cần anh có thế để yên cho anh ấy, không thương tổn anh ấy, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh."
Dạ Thần trong mắt lộ ra nghi kị," Thật không?"
" Thật !" Mạch Sanh Tiêu nặng nề gật đầu," Chuyện tối hôm nay, từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ xảy ra."
Sanh Tiêu đứng chặn tại cửa ra vào, sợ Dạ Thần đi vào, lại sợ bên trong người kia đột nhiên có phản ứng.
Hiện tại khá cấp bách, cô liền kéo Dạ Thần đi khỏi chỗ này.
" Em thật sự chịu ở lại bên cạnh tôi?" Dường như không thể tin tưởng ngay lập tức, Dạ Thần lặp lại câu hỏi.Đôi mắt xanh lạnh lẽo sắc nhọn vây lấy Sanh Tiêu khiến mặt cô toát ra một tia sợ hãi.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người đàn ông, cô không thể không nói dối." Đúng, tôi đã nghĩ thông suốt, nói cho cùng, ít nhất Bân Bân cùng hắn đều có thể không có việc gì."
" Tôi sẽ không để cho bọn họ xảy ra việc gì, em yên tâm."
" Không có thuốc giải, chỉ có thể như vậy."
Mạch Sanh Tiêu chợt có cảm giác một hồi xương cốt ớn lạnh,nếu như trường kỳ tiêm thuốc phiện vào trong người, cô ấy còn có thể cứu?
Dạ Thần mang theo Sanh Tiêu trở lại gian phòng của cô, Mạch Sanh Tiêu chạy tới, thấy Bân Bân đang ngủ say, cô lúc này mới dãn ra khẩu khí.
" Từ nay về sau, đừng cho người khác dùng thuốc tử thần nữa, tôi cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn," Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nghĩ tới những lúc Alice lên cơn nghiện, nói sau cùng, không có thuốc giải, từ nay về sau còn có thể có cái gì để hi vọng sống sót?
" Ừ." Cô nghe được Dạ Thần thanh âm rất nhẹ phát ra một chữ độc nhất.
" Tôi, tôi muốn đi ngủ." Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy bóng lưng người đàn ông, xấu hổ lên tiếng.
" Ừ." Lại là giọng cực kỳ bé nhỏ trả lời.
Sanh Tiêu đối với Dạ Thần cũng không có ý bài xích, cô lại càng không dám ngủ, chỉ có thể hai tay bám vào mép giường của Bân Bân, người đàn ông mắt thấy cô thần sắc mệt mỏi, bộ dạng muốn ngủ cũng không dám ngủ, hắn thở dài, đứng lên," Em ngủ đi."
Mạch Sanh Tiêu nhìn Dạ Thần đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng người đàn ông thân hoàn toàn biến mất trong phòng.
Sanh Tiêu giơ tay lên trán khẽ vuốt, tất cả đều là mồ hôi.
Cô đi và