Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào

Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào

Tác giả: Tiêu Dao Thán

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134913

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/913 lượt.

không nghe thấy thôi, hình như đang nói tới đại kỵ gì đó. Đại kỵ gì hử? Có phải hôm qua dì lại đánh cô không? – Nam Trạch Lễ liếc ngang, một mùi hương nhàn nhạt từ người cậu thoảng ra.
- Ồ, không đâu, không có gì. Cậu muốn ăn gì, tôi biết làm hết đấy! – Cho dù những lời vừa nãy cô nói, cậu nghe được bao nhiêu thì cô cũng phải nói lảng sang chuyện khác đã.
- Vậy thì cứ ăn món nào mà cô giỏi nhất ý! – Nam Trạch Lễ ngửa người ra ghế salon, hai chân đặt lên bàn uống nước, nhắm mắt lại.
- Cậu cũng phải giúp đỡ chứ, tôi đâu có biết nhà bếp ở đâu.
- Ở trên lầu ý, cô không biết tôi đèo cô mệt thế nào đâu, cô nặng như một con heo vậy. Ngày trước tôi đèo Hâm Hoạch lên núi, rõ ràng là nhẹ lắm mà.
Lời nói của cậu vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt Bộ Tinh Bảo lập tức biến mất. Cô sa sầm mặt, lạnh nhạt nói:
- Đúng thế, tôi thì như con heo, Hâm Hoạch thì tốt rồi, gầy như một con khỉ, gió thổi phát là bay. – Đáng ghét, sao cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó khó chịu, lại còn thấy chua chua.
- Đúng thế, bình thường cô ấy không chú ý ăn cơm, hơn nữa thường xuyên đau dạ dày. Bởi vậy Bộ Tinh Bảo phải ăn uống đúng khoa học vào, tôi không muốn sau này phải đi mua thuốc đau dạ dày cho cô đâu! – Nam Trạch Lễ nghiêm túc nói.
- Cần gì cậu lo, cho dù tôi có chết vì đói hay chết vì đau dạ dày cũng không cần cậu lo! – Cô ném mạnh chiếc gối trên ghế vào mặt Nam Trạch Lễ, quay người bỏ lên lầu.
- Này! Làm gì mà giận thế? – Nam Trạch Lễ chớp chớp mắt, cầm chiếc gối xuống, cảm thấy thật kỳ lạ. – Vừa nãy vẫn vui vẻ, một giây sau đã nổi giận, đã thế lại còn giận dữ vô cớ, con gái đúng là khó hiểu!






MÓN QUÀ SINH NHẬT
1.
- Nam Trạch Lễ đáng ghét, Nam Trạch Lễ đáng ghét! Tôi chém chết cậu, tôi chém chết cậu, thái cậu thành tương thịt! – Bộ Tinh Bảo nổi giận với miếng thịt bò cầm trong tay, cô cắt vụn mọi thứ mình tìm thấy, sau đó cho tất cả vào một cái đĩa để bên cạnh.
- Bộ Tinh Bảo, xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi! – Nam Trạch Lễ ngủ một giấc rồi tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng Bộ Tinh Bảo đâu, chiếc bàn ở đằng xa trống không, ngay cả trong không khí cũng có mùi đặc trưng của vùng núi, không có chút mùi thơm của thức ăn nào.
- Chưa. – Cô không buồn ngẩng đầu lên, miệng nói, tay vẫn thoăn thoắt làm việc, nhát dao này nặng nề hơn nhát dao trước, miếng thịt bò bị cô băm nát tơi tả.
Mấy phút sau, Nam Trạch Lễ xuất hiện trước mặt Bộ Tinh Bảo trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
- Tôi đã bảo cậu là cầu thang trơn lắm mà, cậu không nghe, bị thương chưa? – Bộ Tinh Bảo nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, sau đó bịt mũi mình lại, đưa tay phủi bụi bám trên người cậu xuống
- Ọe… – Mùi vị kỳ quái đó lại bay trong không khí, Nam Trạch Lễ không nhịn nổi nữa, lại bắt đầu nôn khan.
- Nam Trạch Lễ, sắc mặt cậu trắng quá! – Bộ Tinh Bảo lo lắng nói, cậu chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn.
- Ọe…
- Rốt cuộc thì cậu làm sao, nói rõ ra xem nào, có phải nhịn đói lâu nên đau dạ dày không? – Cô lo lắng vỗ lưng cậu, lúc này mới khiến cậu thấy thoải mái hơn một trước.
- Không phải, cô… cô đổ đĩa thức ăn kia đi! Ọe…
- Được rồi, tôi biết rồi. Có bắt cậu ăn thật đâu mà phải sợ thế? – Bộ Tinh Bảo mỉm cười khoái trá nhanh chóng bê đĩa đồ ăn ra ngoài. Thực ra cô cố ý làm như vậy. Nam Trạch Lễ nhìn cô vui vẻ nhảy chân sáo vào nhà như không có việc gì xảy ra, trong lòng thấy rất ấm ức.
- Chị hai… – Cậu yếu ớt gọi, sắc mặt tái xanh.
- Chuyện gì thế? – Cậu lại chỉ vào phòng bếp.
- Ồ, biết rồi, tôi làm ngay đây. – Bộ Tinh Bảo bắt đầu hối hận vì sao mình lại gây ra mấy chuyện phiền phức này, mặc dù Nam Trạch Lễ bị cô chơi cho một vố rất thê thảm, nhưng mình làm như vậy cũng chẳng được lợi lộc gì, cũng may bản thân cô đã chén no bụng.
Nam Trạch Lễ thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, mệt mỏi nằm trên salon. Nhìn Bộ Tinh Bảo bị mình sai làm cái này cái khác, tâm trạng cậu thấy thoải mái vô cùng. Nhưng mỗi khi cô quay đầu lại nhìn mình, cậu lại giả vờ như đang vô cùng khó chịu.
Cô lau giọt mồ hôi trên mặt, nhìn căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không còn một hạt bụi nào. Để làm tan hết cái mùi khó chịu của thức ăn ban nãy, cô không thể không xịt một ít nước khử trùng.
- Nam Trạch Lễ, đừng giả vờ nữa, mau dậy đi! – Cô đá đá vào chân cậu.
Nam Trạch Lễ vẫn ra vẻ nửa sống nửa chết, thở hổn hển, hai mắt khép hờ nhìn Bộ Tinh Bảo, chậm chạp nói:
- Chị hai, tôi đâu có giả vờ, tôi khó chịu lắm, có phải tôi bị làm sao trong người không?
- Bị thương trong người, ở đâu? Ở đây phải không? – Bộ Tinh Bảo vỗ mạnh vào lưng cậu. Vốn dĩ Nam Trạch Lễ đã đói meo cả bụng, bị vỗ một cái, dạ dày như cuộn lên.
- Ai da, hình như không phải là ở đây, hình là ở đây… Không đúng, là ở đây, ở đây, không đúng, ở đây… – Nắm đấm của Bộ Tinh Bảo lại rơi trên mấy chỗ nữa trên người cậu.
Nam Trạch Lễ mở miệng ngăn lại, nhưng cô làm như không nghe thấy gì, cuối cùng còn ngồi hẳn lên lưng Nam Trạch Lễ:
- Ừm, như thế này không tệ chứ, có phải thấy dễ chịu hơn một chút


Lamborghini Huracán LP 610-4 t