Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào

Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào

Tác giả: Tiêu Dao Thán

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134891

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/891 lượt.

h Lễ không tới đón cô đi học, sao cậu lại hẹp hòi hơn một đứa con gái như vậy?
- Mẹ, con đi học đây! – Bộ Tinh Bảo cúi đầu chào người mẹ đang mỉm cười rạng rỡ.
- Nhớ về nhà sớm nhé, hôm nay là sinh nhật con. – Mẹ vui vẻ nói.
Sinh nhật của cô? Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Có phải là 26 tháng 2 không? Nam Trạch Lễ đúng là xấu xa! Bỗng dưng ngọn lửa giận dữ trong lòng cô lại bùng cháy dữ dội. Đồ chết tiệt, mười hai ngày rồi! Không những mười hai ngày này cậu không tới đón cô đi học mà ngay cả bóng dáng cậu cũng chẳng thấy đâu! Chỉ vì một con cá heo thôi sao?
Ánh mắt trời rớt lại trong lòng bàn tay cô, con cá heo đực vẫn ngoan ngoãn nằm trong đó, cô chỉ ném đi một hòn đá, làm sao cô có thể vứt đi đồ của cậu được?
- Bộ Tinh Bảo! – Lúc gần đi tới trường, cô nghe thấy một giọng nói êm dịu gọi tên mình.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Do Mỹ Cơ đang thong thả bước về phía mình. Do Mỹ Cơ cao ngạo ngẩng cao đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc một bộ quần áo hàng hiệu mà có lẽ giá cả của nó không bao giờ Bộ Tinh Bảo có thể tưởng tượng ra được. So với cô ta, Bộ Tinh Bảo bỗng dưng thấy mất hết cả tự tin. Từng tế bào của cô nhanh chóng phát ra những tiếng than thở.
- Có chuyện gì không? – Bộ Tinh Bảo nhoẻn miệng cười. Cô tuyệt đối không thể thua Do Mỹ Cơ được.
- Để tôi giới thiệu một chút, tôi là bạn gái của Nam Trạch Lễ, tôi tên là Do Mỹ Cơ. – Do Mỹ Cơ kiêu ngạo đưa tay phải ra, những chiếc vòng tay va vào nhau leng keng.
- Tôi nghĩ cô lầm rồi thì phải. Cô chỉ là bạn gái cũ của anh ấy thôi. – Bộ Tinh Bảo nhắc nhở cô ta.
- Không phải. Chúng tôi chưa bao giờ chia tay, sao gọi là cũ với mới được? – Nụ cười ngọt ngào vẫn nở trên môi Do Mỹ Cơ, ngay cả giọng nói của cô vẫn dịu dàng, không hề thay đổi.
- Lẽ nào Nam Trạch Lễ bắt cá hai tay sao? – Bộ Tinh Bảo nghĩ thầm rồi bỗng dưng há hốc miệng kinh ngạc nói. – Ồ, tôi biết rồi, thì ra cô không muốn thừa nhận là mình đã chia tay với anh ấy, vẫn sống trong những hồi ức! Như vậy không tốt đâu…
“Chát”, một cái tát rơi lên gò má trắng trẻo của Bộ Tinh Bảo, má cô nhanh chóng hằn lên năm vết ngón tay. Do Mỹ Cơ vẫn cười, cô ta nhẹ nhàng lấy khăn ra lau tay, sau đó ném khăn tay vào thùng rác, cười nói:
- Nói cho cô biết, Nam Trạch Lễ là của tôi, luôn luôn như vậy. Bây giờ tôi trở về rồi, nếu thức thời thì cô cút xa ra cho tôi, càng xa càng tốt. – Nói xong cô ta còn gõ mạnh mấy cái lên đầu Bộ Tinh Bảo.
Bộ Tinh Bảo vô cùng tức giận.
Do Mỹ Cơ rất cao, cao hơn Bộ Tinh Bảo tới nửa cái đầu, cô ta cũng rất gầy, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người mẫu. Cô là thiên tài về vũ đạo, là diễn viên, là người mẫu, là một ngôi sao nổi tiếng, trước đó không lâu, cô còn giành giải triển vọng trong một cuộc thi khiêu vũ.
Bộ Tinh Bảo chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn con người kiêu kỳ trước mặt, quệt mạnh giọt nước mắt trên má, lẩm bẩm:
- Tôi sẽ không từ bỏ đâu. Nam Trạch Lễ không phải là đồ vật, không có chuyện nhường hay không nhường, tất cả đều do anh ấy tự lựa chọn. Còn nữa, hôm nay cô tát tôi một cái, chắc chắn tôi sẽ trả lại cho cô



LÀM LÀNH
1.
Những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà len lỏi vào từng góc trên sân trường, ánh mặt trời đỏ rực trông vô cùng đẹp mắt.
Trên thảm cỏ đặt một khung tranh, trước khung tranh là một thiếu niên. Cậu hướng thẳng về phía mặt trời, trong tay cầm cây bút vẽ. Cậu đã đứng ở đó suốt một tiếng đồng hồ, nhưng tờ giấy trước mặt vẫn trắng tinh.
Đằng xa có một dáng người gày gò nhảy chân sáo tới sau lưng cậu, sau đó hét lớn:
- Anh Trạch Lễ, em tới rồi!
- Cốc… – Nam Trạch Lễ cốc mạnh vào trán Dương Hâm Hoạch, mắng. – Em đúng là vô tâm vô tính, chẳng phải vì em nên cô ấy mới bắt anh đi tìm chứng cứ sao?
Dương Hâm Hoạch rụt đầu lại, vì cô?
- Bởi vì cô ấy cảm thấy anh đối xử với em tốt hơn với cô ấy, bởi vậy mới không tin anh. – Nam Trạch Lễ lại thấy đau đầu. Khi đó Do Mỹ Cơ bỏ cậu đi, cậu chỉ cảm thấy buồn, nhưng giờ Bộ Tinh Bảo không quan tâm tới cậu, cậu lại thấy như sắp chết tới nơi. Bây giờ chỉ cần Bộ Tinh Bảo tin cậu, cho dù bắt cậu lên núi đao, xuống vạc dầu, cậu cũng sẵn sàng.
- Vậy thì anh có thể đối xử không tốt với em! – Dương Hâm Hoạch chớp chớp đôi mắt lớn, bỗng dưng cười. – Anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào?
- Anh hùng cứu mỹ nhân?
- Đúng thế!
Những cơn sóng bạc đầu hôn nhẹ lên gót chân Dương Hâm Hoạch, ánh mặt trời rạng rỡ bao trùm cả mặt đất, tưới lên đó một lớp ánh sáng màu vàng kim. Mái tóc dài của Bộ Tinh Bảo bị gió thổi tung, nhìn cô như một nàng tiên bé nhỏ.
- Chị Tinh Bảo! – Nhìn thấy cái bóng màu hồng của Bộ Tinh Bảo, Dương Hâm Hoạch lập tức chạy lên, đứng chân trần trên cát.
- Hâm Hoạch, sao lại hẹn chị tới đây? Hôm nay nóng quá! – Bộ Tinh Bảo khẽ cau mày, cô sợ nhất là ra đường vào những hôm nóng bức, bình thường cứ tới mùa hè là chẳng ai thấy mặt mũi cô đâu.
- Không nóng đâu, nhảy vào trong nước là không nóng nữa. – Dương Hâm Hoạch cười tinh ngịch, lôi Bộ Tinh Bảo xuống nước bằng được. Cô còn lén quay đầu lại ra d