Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2

Cho Anh Nhìn Về Em - Tập 2

Tác giả: Tân Di Ổ

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341653

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1653 lượt.

t viện không lâu, A Cổ Y tự quyết định gọi dì Chu Tiểu Bắc là “mẹ”.
Một người nói đến chuyện cười tục mặt vẫn không biến sắc như Chu Tiểu Bắc trước tiếng gọi “mẹ” ấy bỗng đỏ ửng mặt, Giang Nam bên cạnh như đang có suy tư, cũng không lên tiếng ngăn chặn. Năm đó trước khi Chu Tiểu Bắc quay lại thành phố G, anh đi xem mặt hết đám này đến đám khác cũng chỉ là vì muốn A Cổ Y bé nhỏ có một người mẹ. Điều kiện của anh không tồi, dù góa vợ lại đèo bòng một đứa con nhưng cũng có không ít cô gái đồng ý lấy anh, thế nhưng đến tận khi Tiểu Bắc trở lại lần nữa, bên cạnh anh vẫn chưa có thêm một người phụ nữ nào.
Trên đường từ viện về nhà, A Cổ Y ngủ thiếp đi, Giang Nam im lặng rất lâu, cuối cùng anh thốt ra một câu: “Tiểu Bắc, cậu có muốn làm mẹ A Cổ Y không?”
Chu Tiểu Bắc đã đợi ám thị này không dưới mười năm, cô ngỡ rằng mình sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng không, cô chỉ lặng người một lúc rồi đưa ra câu trả lời của mình.
“Xin lỗi cậu, Giang Nam, mình không muốn.”
Cô thà như lời Trịnh Vy nói, đợi đến ngày tóc bạc phau phau, cô và Giang Nam gặp nhau trong đại học người già, hai người còng lưng cùng đánh bóng bàn, chưa biết chừng lúc đó Giang Nam sẽ yêu Chu Tiểu Bắc, lúc đó cô nhất định sẽ cưa sừng làm nghé gả cho anh, chứ không phải bây giờ, gật gật đầu, đi làm mẹ A Cổ Y.
Lần này từ biệt Giang Nam và A Cổ Y, Chu Tiểu Bắc trở lại Đông Bắc, ở đó tuy có mẹ bịt tai mắng cô không được tích sự gì, nhưng đó cũng là người mẹ cô có thể nũng nịu vòi vĩnh. Mẹ cô vội vàng nhảy ra ôm chầm lấy con gái đang rơm rớm nước mắt, bố cô còn chưa hết bàng hoàng bóc kẹo cho con. Chu Tiểu Bắc ngậm viên kẹo sữa thỏ trắng trong miệng, vẫn là vị cô thích. Nghĩ lại thì thực ra có một số chuyện chẳng có gì to tát.
Định thần lại, cô viển vông nhớ đến trước khi rời khỏi thành phố G, một nam sinh cô hướng dẫn trong phòng thí nghiệm lưu luyến hỏi cô: “Sư tỷ, bao giờ chị quay lại?” Lúc đó Chu Tiểu Bắc xảo quyệt bắt nạt cậu bé, cô khoác vai cậu làm một vẻ mặt đau khổ quá mức, “Làm sao, chú sẽ nhớ chị à? Hai ta không có khả năng đâu…”
Cậu bé mới học năm tư bỗng nhiên đỏ mặt lắp bắp truy hỏi: “Vì… vì sao…”
Nghĩ đến đây Chu Tiểu Bắc bất giác muốn ngửa cổ lên trời cười ha ha. Sợ gì chứ, đường vẫn còn dài lắm, bao nhiêu các thanh thiếu niên trẻ trung răng trắng môi hồng đang đợi cô đến ngó ngàng.
Mấy hôm sau, cô đang sắp xếp hành lý thì nhận được điện thoại của Trịnh Vy, nghe kể chuyện vừa xảy ra giữa cô và Giang Nam, Trịnh Vy càng sốt ruột chỉ muốn nhảy dựng lên, “Con lợn Bắc, cậu ngốc quá mất thôi, Hàn Thuật một miếng thịt ngon như vậy cậu cũng có thể để anh ấy đi, Giang Nam người ta khó khăn lắm mới mở miệng, đây không phải chuyện cậu vẫn đợi bao lâu nay ư? Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bảo cậu kiếm một người đàn ông mà khó thế sao?”
Chu Tiểu Bắc cười hì hì, thực ra chuyện này nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó.
Rất nhiều người đều nói, chỉ cần người phụ nữ đồng ý chín bỏ làm mười, rất nhiều người có thể cùng cô nắm tay đi qua một đời hạnh phúc, cuộc đời bản thân nó vốn đã là hết sự thỏa hiệp này đến sự thỏa hiệp khác, bao nhiêu người đều sống như vậy cả. Tiểu Bắc cũng biết, nhưng điều này có liên can gì đến cô, người khác là người khác, bọn họ đều không phải Chu Tiểu Bắc.






Tâm kết
“Chị muốn chuyển nhượng lại tiệm vải sao?” Tay còn đang cầm bộ đồng phục vừa cởi ra, Cát Niên lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Phương Đăng nói: “Chính xác mà nói, tôi muốn nhượng lại tiệm này cho em.”
“Tôi?” Cát Niên biết vẻ mặt của mình khi lặp lại câu nói của bà chủ chắc chắn là rất ngớ ngẩn, cô cười một cách lúng túng, “Sao lại có thể.”
“Sao lại không thể? Tôi không về đây nữa đâu, ngoại trừ em ra, tôi không biết còn ai thích hợp hơn để làm bà chủ tiếp theo của nơi này.”
Suốt chặng đường, Cát Niên đều lo suy nghĩ lời của Phương Đăng. Cát Niên là một người phục tùng theo thói quen, đối với cô, thay đổi không phải là một từ ngữ vui vẻ, nhưng nếu như Phương Đăng phải đi, vậy tiệm vải đổi chủ là việc không thể tránh khỏi, phương pháp lý tưởng nhất để duy trì hiện trạng không còn cách nào khác ngoài việc mua nó. Rất khó để ngăn chặn cô suy nghĩ, nếu như cô có một tiệm nhỏ thuộc về mình thì sẽ như thế nào, đặc biệt là một nơi mà cô đã bỏ hết tâm huyết vào nó trong 8 năm qua.
Giá tiền mà Phương Đăng đặt ra rẻ đến vượt ngoài tưởng tượng của Cát Niên, cô thầm nghĩ, nếu như những lời đồn đó là thật, vậy thì bà chủ của cô không hề thiếu tiền, cái được cho là tiền chuyển nhượng kia, nói kiểu nào cũng giống là một hình thức ký gửi hơn. Nhưng Cát Niên cũng thật sự là thẹn với túi tiền. Vì nuôi nấng Phi Minh, những năm nay cô không để dành được bao nhiêu, số tích lũy cuối cùng cũng đã dùng để lo xếp hậu sự của Bình Phượng. Tài sản duy nhất của cô chẳng còn gì khác ngoài căn nhà anh họ Tư Niên chuyển nhượng cho cô mấy năm trước - căn nhà Tiểu hòa thượng sinh ra và lớn lên, căn nhà cất giấu mọi nỗi nhớ của cô.
Cô đang phiền muộn, lại thêm vào thói quen cúi gằm đ