
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341650
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1650 lượt.
ầu khi đi đường, do đó khi đi ngang tiệm tạp hóa trước cửa nhà, cô suýt bị giọng nói khiếp người của chú Tài làm vấp ngã.
“Ta nói Cát Niên à, cháu mà còn không về nữa là chú phải giữ Hàn Thuật nhà cháu ở lại ăn cơm rồi đấy.” Ngữ khí của chú Tài hàm chứa quở trách, phảng phất như đang nói cô là người vợ không gương mẫu.
Cát Niên ngước đầu lên, quả nhiên trông thấy Hàn Thuật chui ra từ quần người trong quán của chú Tài, khỏi phải hỏi, “Thần cổ phiếu” lại đang truyền đạt kinh nghiệm cho các ông chú bà dì “thôn thành” rồi. Lòng nhiệt tình mà họ dành cho anh thậm chí còn hơn cả Tạ Cát Niên - cô gái ít lời nhưng sinh sống tại đây đã nhiều năm. Bởi thế, Cát Niên cũng không buồn giải thích với chú Tài đang cầm quạt mo kia cái vấn đề Hàn Thuật có phải là của “nhà cô” hay là không, điều này chỉ khiến cho xóm làng càng thêm chọc ghẹo.
Hàn Thuật cùng cô đi về phía căn nhà cũ, cười nói: “Anh đói chết rồi!”
“Nhưng em đã ăn rồi.” Cát Niên không có gạt anh, cô đích thực không ngờ rằng anh lại đến. Sự thật là, mấy hôm trước họ có một cuộc tranh chấp, chính xác mà nói, là anh vừa nổi trận lôi đình, suýt nữa đã lại một lần đá hư cánh cổng sắt cũ kĩ, cái cơn giận đùng đùng ấy như là đã quyết tâm cả đời không thèm qua lại với cô nữa - chí ít cô không ngờ anh lại xuất hiện nhanh như vậy.
“Vậy em cũng phải làm gì đó cho anh ăn.” Hàn Thuật nói như rất có lý.
Giọng của Cát Niên càng ngày càng nhỏ: “Ờ... em đã ba ngày không đi chợ rồi.”
Khác với một người có yêu cầu cao với chất lượng cuộc sống như Hàn Thuật, Cát Niên sống theo kiểu đơn giản, trước kia khi Phi Minh còn ở đây, nấu cơm là việc không thể không làm, sau này Phi Minh đi rồi, Hàn Thuật lại ở lì chỗ của cô một thời gian dài, bản thân không làm thì thôi, lại còn kén ăn thích bới móc, suốt ngày bắt Cát Niên làm đủ món, sau đó vừa ăn vừa bình luận, làm cho Cát Niên sứt đầu mẻ trán, phiền đến không chịu được. Những ngày anh không ở đây, cô cũng được thong thả, sau giờ làm sẽ qua quán mì kế bên giải quyết bữa tối.
Sắc mặt của Hàn Thuật hơi thay đổi, Cát Niên cơ hồ đã tưởng rằng anh lại không vui rồi. Bất kể bề ngoài của anh có lịch lãm thế nào, bên trong cũng còn trẻ con như lúc trước, trước mặt những người càng thân quen thì anh càng dễ vui dễ giận, khiến người ta phải dỗ phải chiều, cơn giận tới nhanh rồi đi cũng nhanh. Nhưng không ngờ hôm nay lại không tái phát, trái lại anh chỉ ủ rũ đá viên gạch nhỏ cạnh chân, miệng bảo: “Ồ, hình như cũng không đói lắm.”
Nhớ lại cái ngày anh đá cửa bỏ đi, giận đến cả người run lên lần trước, rồi nhìn lại Hàn Thuật nhẫn nhịn bây giờ, Cát Niên bất giác mềm lòng.
“Hình như trong nhà còn mì ăn liền và hột gà, nếu anh muốn ăn...”
“Em suốt ngày ăn những thứ rác rưởi này!”
“Vậy thì thôi...”
“Gì mà thôi, mì phải nấu bằng nước chín, đổ nước đi rồi mới bỏ gia vị. Trứng phải chiên nha, nửa chín nửa sống. À phải, mì loại nào vậy?”
Lôi thôi một hồi, anh lại hứng khởi nói đến một quán ăn Việt Nam rất đặc biệt mà anh mới phát hiện gần đây, bảo rằng nhất định phải dắt cô đi ăn thử.
Cát Niên cười nghe anh nói, đứng tìm chìa khóa cổng. Nhìn cánh cổng lung lay như muốn sập xuống, Hàn Thuật xoa xoa mặt mình.
“Lát ăn xong anh qua bên chú Tài mượn đồ về sửa lại.”
Cát Niên đã có thể tưởng tượng ra nét mặt của chú Tài, thanh niên tinh lực quá thừa rồi, nếu không suốt ngày kiếm chuyện với cánh cổng sắt làm gì.
Vào đến nhà, Cát Niên đặt đồ xuống rồi đi vào bếp nấu mì cho Hàn Thuật. Trong quá trình chờ đợi, anh đi lòng vòng trong nhà như đã rời khỏi nơi này mười tám năm vậy.
“Chậc chậc, em xem này chỗ này bị dột nước rồi, chả trách chân tường lại mọc rêu.
“Em không cảm thấy xà ngang đã mốc rồi sao? Không chừng đang ngủ nóc nhà sập xuống chôn luôn đó.”
“Lá cây trước cửa em có thể quét một chút không, người ta không biết còn tưởng chỗ này ở đến năm hộ có bảo hiểm.”
Nói mệt rồi, anh tìm cái ghế ngồi xuống, không ngạc nhiên gì khi chiếc ghế tre cũ phát ra âm thanh “ót ét” quái lại, anh thấp giọng chửi rủa một câu, sau đó dùng giọng nói vừa đủ cho Cát Niên nghe thấy để mà “tự mình nói chuyện”: “Chỗ này quả thật là tốt quá đi, chẳng thua gì viện bảo tàng lịch sử, đâu đâu cũng là văn vật, chả trách có đánh chết em cũng không chịu rời khỏi, còn có người tự vác thân tới mua vé vào cổng tham quan.”
Cát Niên vẫn cứ im lặng, như không nghe thấy gì cả. Gần đây bất luận họ nói về chuyện gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ quay về đề tài này, đấy cũng là mồi lửa của cuộc cãi vã trước đó. Cô biết Hàn Thuật không thích chỗ này, và anh cứ mãi rời khỏi rồi lại trở về đây, là vì anh muốn dắt cô cùng rời khỏi.
Thật ra Hàn Thuật cũng đã sống ở đây một thời gian khá dài. Ba của anh, chánh án Hàn về hưu dưới phương thức không đẹp đẽ ấy không bao lâu thì đã qua đời do tim suy kiệt, giống như gốc cây to um tùm bị thương ở rễ, khô cằn trong một đêm. Điều đó đối với Hàn Thuật mà nói, chẳng khác nào một đòn chí mạng. Tuy mở miệng là anh nói hận ông già nhà mình, cũng xem khinh cách hành sự của đối phương, nhưng tất cả những bất mãn