Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Tác giả: Liễu Liễu Là Ta

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1342470

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2470 lượt.

Niếp Niếp bỗng chốc cứng đờ, anh không ngờ rằng Niếp Niếp sẽ hỏi như thế.
Lúc ấy Trần Hi hôn mê, anh cứ nghĩ qua vài hôm sẽ tỉnh lại, anh vẫn luôn nói với Niếp Niếp, mẹ đi ra ngoài, vài ngày sẽ trở về. Đợi sau đó một tháng, anh mới tiếp nhận thực tế là Trần Hi có khả năng không tỉnh lại được nữa, lúc này mới dẫn Niếp Niếp định kỳ đi thăm Trần Hi. Mà lần này, anh đã nói với Niếp Niếp là mẹ đã đi một nơi rất xa, không biết khi nào mới trở về.
“Đừng ngu ngốc, không phải em đã nói với chị rồi sao, nơi rất xa đó chính là thiên đường, sẽ không quay trở về đ
âu.” Triệt Triệt cau mày, nhìn Niếp Niếp chằm chằm.
“Ba. . . . . .” NIếp Niếp hướng Triệt Triệt làm một cái mặt quỷ, sau đó lại quay sang Doãn Triệt chờ đợi đáp án của anh.
Doãn Triệt như bị đóng băng, anh không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, nhìn thấy hy vọng trong ánh mắt Niếp Niếp, anh không đành lòng nói ra sự thật.
“Anh Doãn, anh đã trở về rồi.” Viên Viên đúng lúc chen vào một câu, Doãn Triệt mượn cơ hội đứng dậy.
“Ừm, cô không cần vội, ngày mai tôi sẽ cho người giúp cô tìm người thân.” Doãn Triệt nói xong câu đó, lại cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ. “Mấy hôm nay có chơi cùng chị Viên Viên không?”
“Có ạ.” Triệt Triệt đáp một tiếng.
Niếp Niếp thì không trả lời, con bé tỏ ra nghi hoặc nhìn Triệt Triệt. “Tại sao em lại nói thế, chúng ta có chơi cùng chị ấy đâu?”
“Cũng bởi vì không muốn chơi cùng em mới nói vậy, chẳng lẽ chị muốn chơi cùng chị ta, không chơi với em? Hay chị hy vọng em chơi với chị ta và sẽ không chơi với chị nữa?” Lời nói của Triệt Triệt giống như khẩu lệnh, Niếp Niếp cái hiểu cái không gật đầu, sau đó quay sang nhìn Doãn Triệt.
“Chị Viên Viên cùng bọn con chơi rất vui.”
Nhìn Niếp Niếp và Triệt Triệt nói chuyện với nhau, Doãn Triệt không khỏi cảm thấy quái dị, Triệt Triệt dường như rất chín chắn. Nhưng ngay sau đó nhớ lại lời nói của bác sỹ tâm lý, anh đem tí nghi ngờ này dẹp tan.
“Về nhà là tốt rồi, mau ăn cơm thôi.” Cha Doãn mở miệng.
Mọi người trong phòng khách tản ra, bảo mẫu dẫn hai đứa bé đi rửa tay.
Doãn Triệt trở về phòng thay quần áo, Viên Viên lo giúp mẹ Doãn sắp xếp lại những vật tùy thân Doãn Triệt mang về từ bệnh viện.
Ăn cơm xong, Doãn Triệt cùng hai đứa bé chơi đùa một lúc, sau đó liền trở lại phòng làm việc xử lý đống tài liệu chất cao như núi.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Doãn Triệt liếc mắt nhìn thấy là Khương Sâm gọi, anh đưa lên nghe.
Giọng nói của Khương Sâm từ điện thoại truyền ra. “Hôm nay cậu đi thăm, không ngờ con đã xuất viện rồi, không thể ở thêm một ngày à?”
Doãn Triệt dừng một chút. “Con ở đấy đã một tuần lễ rồi, làm sao nghĩ tới cậu vội vàng đi thăm khi con đã xuất viện.”
“Thật vất vả cho cháu tôi, ngay cả làm cậu như tôi cũng không đến thăm, thật cảm thấy có lỗi quá, haizz…” Khương Sâm không hề có một chút thành ý sám hối. Doãn Triệt chợt nhớ ra nếu để Khương Sâm tìm người có lẽ sẽ hiệu quả hơn anh biết bao nhiêu.
“Nếu cậu cảm thấy có lỗi, giúp con tìm một người. Cô bé kia hiện đang ở Doãn gia, với năng lực của cậu, chắc là không cần con cung cấp thông tin rồi, quyết định như vậy đi, ba ngày sau chờ tin tức của cậu, con cúp mày đây, vẫn còn đau đầu.” Doãn Triệt không đợi Khương Sâm trả lời đã cúpđiện thoại.
Khương Sâm nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, rất không vui bĩu môi, hôm nay lại bị Doãn Triệt lợi dụng! Thôi, ai bảo Doãn Triệt là bệnh nhân, anh quyết định không thèm chấp nhặt. Chuyện tìm người mặc dù đơn giản, nhưng lại phiền toái, hơn nữa người này một chút manh mối cũng không có, anh ghết nhất làm việc kiểu này, Khương Sâm giật giật khóe miệng, dù sao cũng không phải mình tìm, phiền cái gì?
“Tiểu Hắc, giúp tôi tìm người, chính là người Doãn Triệt đã cứu, hai ngày sau chờ tin tức tốt của cậu.” Sau khi gọi cho Tiểu Hắc xong, Khương Sâm đi đến chỗ quầy rượu, lấy một chai rượu đỏ ra. Làm ông chủ cũng tốt, cứ thoải mái mà thưởng thức rượu, tự nhiên sẽ có người khác liều mạng làm việc cho mình.






Ba ngày sau, Doãn Triệt nhận được tài liệu điều tra từ chỗ Khương Sâm đưa tới.
Mở ra lại là một tờ giấy trắng, Doãn Triệt bấm số gọi cho Khương Sâm hỏi thăm tình hình, mới biệt được là Khương Sâm cũng không điều tra ra được gì. Điều này làm cho Doãn Triệt buông hết tất cả công việc ở công ty, vội vàng chạy về nhà.
“Bọn nhỏ đâu?” Doãn Triệt vừa vào cửa không thấy hai đứa bé, vội vã kéo một người giúp việc lại hỏi.
“Đang chơi xích đu ở sân sau.” Người giúp việc đáp.
Doãn Triệt đi ra sân sau nhà, hai đứa nhỏ đang ngồi chơi xích đu, cùng nhau lật xem một quyển truyện tranh.
“TTại sao không ai có thể điều tra được tin tức của cô, nếu như vậy, tôi không thể để cô ở lại đây, tôi sẽ sắp xếp một chỗ khác cho cô.”. Doãn Triệt hít sâu một hơi, sau đó nhả ra một làn khói thuốc.
“Tôi có thể không đi được không? Tôi tuyệt đối không có ác ý.” Viên Viên cắn môi một cái, nhìn Doãn Triệt, ánh mắt cô đầy vẻ khẩn cầu.
“Không được, trừ khi cô nhớ được mình là a