
Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342483
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2483 lượt.
rương Nghiên nhớ lại cô đã từng dạy cho Triệt Triệt những tiểu xảo kia, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình. Giáo dục đều được bắt đầu từ khi còn bé, nhưng cô lại làm một bà mẹ kém cỏi nhất.
Đôi mắt Trương Nghiên lạnh tanh liếc qua đám đàn ông, hơi thở trên người bọn họ làm cô muốn nôn tại chỗ.
“Chậc, còn rất lạnh lùng, băng mỹ nhân nha, không sao, một hồi bọn anh sẽ làm cho cô em nóng lên.” Một tên lại lên tiếng, những âm thanh nhạo báng tiếp tục vang lên.
“Bọn mày ở đây đã bao lâu?” Trương Nghiên mở miệng.
“Bọn anh vẫn luôn ở đây đợi cô em.” Một tên côn đồ đáp.
“Đã ở đây năm năm sao?” Trương Nghiên nhìn tên vừa lên tiếng hỏi lại.
“Đừng nói năm năm, mười năm cũng có, cái hẻm này chỉ có bọn anh thôi.”
Trương Nghiên cười, tiếng cười vô cùng thê lương mà dứt khoát.
Nước mắt cô cứ như thế mà rơi xuống làm nhòe cả cảnh vật trước mắt.
Cảm giác có một bàn tay chạm đến khuôn mặt mình, bàn tay lạnh lẽo mà ươn ướt, tựa như được phủ lớp rêu xanh nhớp nháp, tản ra một mùi tanh vô cùng khó chịu.
Cơ thể Trương Nghiên run rẩy, ác mộng đêm đó sống lại trong trí nhớ của cô, cô dựa vào trực giác dùng con dao dấu trong người vung lên, máu tươi phun đầy trên mặt cô.
Nghe thấy tiếng kêu gào của tên đàn ông bên tai, sau đó là cảm giác cơ thể mình bị đạp một cước, tiếp theo là một trận đòn đau đớn.
Dần dần Trương Nghiên cảm thấy, cơ thể đã không còn là của mình nữa rồi, cô đã không còn cảm giác đau mà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Loáng thoáng bên tai là tiếng đàn ông chữi rủa, Trương Nghiên cười nhẹ nhõm, cuộc đời này cô đã sống quá mệt mỏi rồi, nếu như có kiếp sau, cô nhất định sẽ không vì bất kỳ một ai mà ngược đãi bản thân mình nữa.
@@@@
Một năm sau, Doãn Triệt lái xe đến cạnh con hẻm nhỏ, hai tháng sau, cái ngỏ hẻm âm u này sẽ được san thành bình địa. Nơi này là khu vực đất trung tâm, tranh giành được quyền khai phá cũng không dễ dàng gì. Ai có thể nghĩ tới, chốn xa hoa trụy lạc đã từng là một nơi ẩn chứa đầy tội ác.
Thời điểm Trương Nghiên được mang ra, người được thông báo đầu tiên là Doãn Triệt. Nhìn toàn thân Trương Nghiên chồng chất các vết thương, cái chết thê thảm của Trương Nghiên, anh không nói ra được cảm giác của mình là gì, chỉ thấy mình vô cùng thất bại. Anh đã phá hủy cuộc đời của hai người phụ nữ, bất luận là Trần Hi hay Trương Nghiên đều không tránh khỏi liên quan đến anh.
Anh nuôi dưỡng Triệt Triệt, mặc dù biết việc làm này không đền bù được hết lỗi lầm của mình, nhưng anh chỉ là muốn vì Trương Nghiên mà làm một việc gì đó.
Một năm nay, anh vẫn chuyên tâm khai phá mảnh đất này, ngoài sáng anh ra mặt làm việc với chính phủ, mặt khác anh nhờ Khương Sâm giúp mình giải quyết thổ địa của nơi này.
Đám người giết hại Trương Nghiên, đã bị pháp luật xử lý, cho dù là hắc đạo cũng không muốn vì một vài tên côn đồ mà đắc tội với Doãn gia. Hiện tại cái con hẻm này đã bị một nhóm người mới chiếm cứ. Đây chính là thực tế, chỉ cần nó còn tồn tại, cũng sẽ không thiếu những thế lực đen tối.
“Buông tôi ra. . . . . .”
Doãn Triệt nghe được trong con hẻm có tiếng kêu cứu yếu ớt của phụ nữ.
Doãn Triệt mở cửa xe chạy vọt vào trong hẻm, vài tên côn đồ đang vây quanh một cô gái nhỏ, cô ta vẫn còn đang hoảng sợ, lưng dựa vào tường, trong tay cầm một cành cây có lẽ tiện tay nhặt ở ven đường, ánh mắt cô quật cường bất khuất khiến Doãn Triệt hơi bị chấn động.
Doãn Triệt không hiểu tại sao cảm thấy có một cảm xúc mạnh mẽ đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm hồn anh, dưới ánh mặt trời gay gắt, anh nhìn thấy Trương Nghiên một thân áo trắng, lúc ấy bọn họ không quen biết, thời điểm đó Trương Nghiên vô cùng cao ngạo, thần thái lãnh đạm làm khát vọng chinh phục trong anh trỗi dậy.
Doãn Triệt đã từng nghĩ, có lẽ anh cũng không biết cái gì gọi là yêu, anh chỉ cảm thấy thứ gì không chiếm được mới là tốt nhất, dễ dàng có được trong tay, chắc chắn anh sẽ không quý trọng. Trương Nghiên như thế, Trần Hi cũng như thế.
Nếu như lúc ấy anh có thể chống chọi được với áp lực của gia đình, cùng Trương Nghiên tiếp tục quan hệ, dù là tình cảm sẽ phai nhạt đi, dù là sẽ chia tay, nhưng tuyệt đối sẽ không tạo nên bi kịch cho Trương Nghiên. Nếu như không chia tay với Trương Nghiên, có lẽ cũng sẽ không gây ra cái kết cục bi kịch của anh và Trần Hi, ngàn vạn sai lầm, đều là do mình tạo nên.
Anh hối hận, anh cũng muốn đền bù, nhưng Trần Hi đã chết rồi, khi anh còn chưa thấu hiểu mọi chuyện, Trương Nghiên cũng đã chết. Doãn Triệt vẫn muốn đền bù, nhưng khi anh giác ngộ mọi việc, tất cả đều đã chậm rồi.
“Đứng ở đây làm gì, không có chuyện của mày tránh sang một bên.” Một tên trong nhóm hướng quả đấm về hướng Doãn Triệt gào thét.
Doãn Triệt lướt mắt qua hắn nhìn về phía cô gái phía sau, trán của cô đang chảy máu, hình như là bị vật gì đó đập vào.
“Cô không sao chứ, tôi dẫn cô đi ra ngoài.” Doãn Triệt hỏi thăm tình hình cô ta.
Ánh mắt cô gái mê mang, cô đưa tay sờ lên đầu mình, vẽ mặt rất khốn khổ.
“Đầu tôi rất đau.” Cô gái trở nên ôn thuận trả lời Doãn Triệt.