XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Tác giả: Liễu Liễu Là Ta

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1342521

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2521 lượt.

u Hắc” tôi đi xem một chút có cái gì để ăn không”.
“Ông chủ vừa mới gọi điện yêu cầu, chính là muốn vừa mở cửa phải thấy cô ở nhà”. Tiểu Hắc đem chỉ thị của Khương Sâm nói lại cho Trần Hi.
“Ừm. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, cô mở tủ lạnh nhìn đồ ăn bên trong, lấy ra mấy quả trứng gà và cà chua ” Bình thường anh ăn mấy chén cơm?”
“Năm chén. . . . . .”
Trần Hi chắc lưỡi hít hà, cô cộng cho hắn thêm một khuyết điểm, rất là ham ăn !
Không có ý định làm gì nhiều, Trần Hi chỉ là nấu một nồi cơm, rồi chiên trứng với cà chua.
Tiểu Hắc thoạt nhìn rất giống như con chó lớn cô nuôi ở nhà, cũng không kiêng ăn, vừa ăn nhanh vừa dễ nuôi.
Ăn xong một chén, Trần Hi cũng không ăn nữa, cô nhìn Tiểu Hắc suy nghĩ, nếu về sau cô có bạn trai, ít nhất có thể thoát khỏi sự dây dưa của Doãn Triệt.
Cô là người giúp việc, Tiểu Hắc lại là vệ sỹ, bọn họ cỡ nào cũng đều hài hòa! Chẳng bù với Doãn Triệt cao ngạo nhưng vẫn thua Khương Sâm dùng thủ đoạn giành phụ nữ.
“Tiểu Hắc anh có bạn gái chưa?” Trần Hi nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Hắc, cô càng nhìn càng thấy thích hợp.
“Bạn gái?” Tiểu Hắc không hiểu nhìn Trần Hi, hắn lại bắt đầu cảm thấy sau lưng bốc lên khí lạnh.
“Nếu như không có, anh cảm thấy tôi thế nào?” Trần Hi lộ ra nụ cười tự cho là dịu dàng.
Tiểu Hắc để chén đũa trong tay xuống, há miệng mắc quai, những lời này thật là có đạo lý.
“Anh cũng không cần vội vã trả lời, thật ra thì tôi cảm thấy chúng ta trước tiên có thể bắt đầu như bạn bè, nếu thấy thích hợp có thể từ từ …..”
Trần Hi tự thừa nhận mình có chút hồ đồ, nhưng cô một không ham tiền, hai không ham sắc, lại nói nếu thật sự có thể, Tiểu Hắc chính là một ứng viên rất tốt, dù là hiện tại cô có chút dụng tâm không tốt.
“Cái đó. . . . . .” Trần Hi đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi đỏ bừng mặt “Anh vẫn là xử nam sao?”.
Trần Hi cảm thấy vấn đề này rất quan trọng, nếu như Tiểu Hắc còn là một tên chưa nếm mùi đời, thì cô cũng nên dẹp bỏ cái ý tưởng kia đi.
Mặt Tiểu Hắc không kiềm chế được co quắp lại, đỏ bừng bừng, hắn cảm thấy cô gái này thật quá kinh khủng, cô hỏi một loạt những vấn đề tế nhị như vậy, điều này làm sao hắn chịu nổi?
“Anh thật sự còn là xử….?” Trần Hi không cần tang chứng vật chứng, lớn gan suy đoán.
Thấy Tiểu Hắc gục gật đầu, Trần Hi thở dài, mặc dù trước sau cũng không thấy Tiểu Hắc tìm bạn gái, nhưng cô vốn là dụng tâm bất lương suy tính, nên càng nghĩ càng thấy không nên, Tiểu Hắc quả thật là người trước sau thật thà như một.
“Tiểu bảo mẫu, tôi có thể hiểu là cô đang quyến rũ nhân tài đắc lực của tôi không?” Bên tai Trần Hi đột nhiên truyền đến âm thanh chế giễu của Khương Sâm.






“Hai người đang ăn cơm?” Khương Sâm nói xong nhìn tình huống trong phòng một chút.
“Ăn cơm mà không đợi tôi!” Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất khó chịu.
“Hơn nữa còn ăn sạch một chút cũng không chừa cho tôi!” Gương mặt Khương Sâm thật không thể tưởng tượng nổi.
“Hơn nữa cô lại còn muốn tán tỉnh thuộc hạ của tôi!” Khương Sâm cảm thấy thế giới này thật điên cuồng, tiểu bảo mẫu này không nghĩ tán tỉnh hắn mà lại đi quyến rũ Tiểu Hắc, quả thật hơn có chút không thể tiếp nhận thực tế tàn khốc này.
Hắn là ai, là Khương Sâm nha, vô cùng hoàn mỹ tuấn lãng, thế nhưng không sánh bằng Tiểu Hắc ngu ngơ kia, chẳng lẽ quan điểm thẩm mỹ của mọi người bây giờ đều thay đổi? Lần đầu tiên hắn cảm thấy nghi ngờ mị lực của chính mình.
Bên trong phòng khách thanh âm vô cùng yên lặng quỹ dị.
Tầm mắt Khương Sâm dò xét qua lại trên gương mặt Tiểu Hắc và Trần Hi, ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay vịn ghế sofa, đột nhiên hắn thấy đau đầu, không biết nên làm khó dễ hai người này thế nào. Người ta coi như thật sự nói chuyện yêu thương, liên quan khỉ gió gì hắn mà đi quản.
Một là thuộc hạ trung thành với hắn, một là người giúp việc hắn mới tìm được, chẵng lẽ có thể đối xử với họ như kẻ thù mà đem hủy thi diệt tích?
“Rầm. . . . . .” một tiếng đóng cửa, cảm giác áp bức khó chịu trong phòng khách đột nhiên biến mất.
Trần Hi ngẩng đầu lên cùng Tiểu Hắc liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Hắc theo thói quen đang gãi gãi đầu.
“Ông chủ của anh xảy ra chuyện gì?” Trần Hi nhỏ giọng hỏi.
“Không biết, chưa từng gặp qua ông ấy như vậy.” Tiểu Hắc cũng hạ thấp giọng.
Trên ghế sa lon trống rỗng, Khương Sâm mới vừa đứng dậy bỏ về phòng sập cửa lại.
________________________
Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách, làm nổi bật trên thân người đàn ông, hắn chuyên tâm nhìn tờ báo trong tay, tay chân thon dài thả lõng dưới ánh mặt trời sáng lạn. Nụ cười lười biếng như đang mê hoặc, khiến cho dung nhan hoàn mỹ của hắn càng hào hoa phong nhã, lông mi thật dài che đậy đôi mắt đẹp mê người.
Mùi thơm cà phê tràn ngập gian phòng. Một luồng ánh sáng kết hợp hương thơm hoàn mỹ vây quanh Khương Sâm như vậy, làm vẽ đẹp khuynh thành của hắng càng thêm dụ hoặc người khác.
Trần Hi cảm thấy có chút xuất thần, ánh sáng dưới người Khương Sâm như có một tầng kim quang bao phủ, làm dáng vẽ