
Tác giả: Liễu Liễu Là Ta
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1342530
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2530 lượt.
òng bếp lại truyền tới âm thanh xào nấu, Khương Sâm cũng không đợi quá lâu, Trần Hi liền mang một tô canh đi ra, sau đó cô nhanh chóng xoay người trở lại phòng bếp, thịt gà trắng noãn ngâm với tương ớt, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.
Trần Hi lấy tay thử nhiệt độ nồi một chút, năm ngón tay cầm nắp nối lấy ra, mùi thịt xông vào mũi, nhất thời cà bàn ăn tràn ngập mùi thơm.
“Có thể ăn được rồi?” Trần Hi thấy Khương Sâm vẫn không nhúc nhích “Cái đó. . . . . . Vậ
y thì anh ăn trước đi, anh ăn xong còn lại tôi ăn?”
“Hả?” Ánh mắt Khương Sâm quét qua mặt Trần Hi. “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, nếu không anh ăn trước đi, anh ăn xong tôi lại ăn.” Trần Hi lập lại lần nữa, cô cảm thấy Khương Sâm hôm nay rất không bình thường, tên này lại mắc bệnh gì nữa đây, hình như lần đầu thấy hắn ngây ngô như vậy, tai lại không nghe thấy nữa chứ.
“Tại sao?” Khương Sâm bộ dạng ngơ ngác như cũ.
“Tôi là người giúp việc, anh là ông chủ, chỉ đơn giản như vậy.” Trần Hi để đũa xuống, cô xem xét, lần sau nhất định không thể vô tư như vậy, sau này cô phải để riêng phần ăn của mình ra. Khương Sâm dù sao cũng không giống với Doãn Triệt, Doãn Triệt sau này là chồng cô, nên cô vẫn có thể ăn cơm cùng bàn với hắn.
“Không cần, đây cũng không phải xã hội cũ.” Khương Sâm gắp lên một cục thịt kho bỏ vào trong miệng, thịt béo mà không ngấy, mềm đến mức đưa vào miệng muốn tan ra, hắn nhất thời mồm miệng thơm ngát.
“Đây là cô làm?” Khương Sâm nhìn về phía Trần Hi đang nhét cơm vào miệng, cô hình như là rất đói, hai quai hàm nhét đầy cơm.
“Ừ. . . . . .” Trong miệng Trần Hi chứa thức ăn, chỉ có thể đơn giản ừ một tiếng.
Trong phòng ăn trừ tiếng nhai cơm của hai người, cũng không phát ra tiếng động nào khác.
Trần Hi ăn xong một chén cơm, cảm thấy nuốt không trôi nữa, cô nhìn Khương Sâm vẫn hết sức chuyên chú phấn đấu hết các món ăn trên bàn, đứng dậy cầm chén đũa của mình lên.
“Cô đi đâu?” rau cải trong miệng Khương Sâm còn chưa kịp nuốt xuống.
“Tôi để bát vào bồn trước, đi xem tivi một chút, lát nữa anh ăn xong thì gọi tôi rửa bát” Trần Hi nhìn Khương Sâm một chút, cảm thấy hôm nay hắn thật sự có chút quái dị.
“Ừ. . . . . .” Khương Sâm lại tự mình xới cơm, Trần Hi âm thầm chắc lưỡi, đây đã là chén thứ sáu, hắn thế nhưng so Tiểu Hắc còn có thể ăn nhiều hơn!
Phòng ăn cùng phòng khách không cách xa nhau, chỉ được ngăn bằng một vách ngăn xuyên thấu, nhìn qua có thể thấy nửa bên mặt của Trần Hi, tóc cô cột ra phía sau, khéo léo lộ ra lỗ tai, vành tai cô tròn trịa. Dáng dấp Trần Hi không được coi là xinh đẹp lắm, so với những cô gái xinh đẹp khác cũng chỉ được xem như thanh tú.
Khương Sâm thầm nghĩ ánh mắt Trần Hi chắc là có vấn đề, bỏ qua hắn để đi tán tỉnh thuộc hạ của hắn. Cô cũng có chút giảo họat, ngày đó ở quán bar chút nữa là đã trốn được. Xem ra lá gan cô cũng không nhỏ, dám đùa giỡn với cả hắn.
Khương Sâm lắc đầu một cái, hắn vừa rồi đang làm gì, hắn thế mà lại đang nghĩ đến cô.
Khương Sâm chớp mắt, tóm lại cô cùng hắn quả thật không cùng bản chất, ngoại trừ tay nghề của cô rất khá.
“Tôi ăn xong rồi. . . . . .” Khương Sâm buông chén đũa xuống, lớn tiếng tuyên bố.
Trần Hi nghe được tiếng kêu của Khương Sâm, đứng dậy đi tới, trên bàn không còn gì nhiều, sau khi hắn càn quét, ngay cả canh rau cũng chỉ còn lại một ít.
“Khương tiên sinh, anh còn có gì dặn dò sao?” Trần Hi đối với ánh nhìn này của Khương Sâm có chút không thích ứng được.
“Ngày mai làm nhiều hơn, không đủ ăn.” Khương Sâm mở to mắt, hắn đứng lên, xoay người về hướng gian phòng của mình đi tới. “A, đúng rồi, hôm nay Tiểu Hắc có ăn cơm cô làm không?”
“Không có, anh ta đưa tôi đến dưới lầu thôi.” Trần Hi không có ngẩng đầu, chỉ lo đem bát đũa trên bàn dọn dẹp.
Khương Sâm đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái, hắn quyết định, ngày mai liền cho Tiểu Hắc tăng lương, loại này thuộc hạ ngu ngơ này, có lúc cũng rất được lòng người.
Dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, Trần Hi trở lại gian phòng của mình, thở dài một tiếng. Vừa rồi bận rộn còn không cảm thấy gì, hiện tại rãnh rỗi một chút, đầu óc liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Việc học tập vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, đây rốt cuộc là thế nào, cô trăm phương ngàn kế muốn thoát ra, ngược lại càng ngày càng trốn không thoát.
Trần Hi đem điện thoại di động quăng lên đầu giường, chợt có âm thanh nhắc nhỡ có mấy cuộc gọi nhỡ, xem ra là Hạ Kỳ gọi tới.
“Thật là đòi mạng người khác, cô gái nhỏ này lại nổi điên gì đây!”
Trần Hi liếc mắt nhìn, có chừng hơn mười cuộc gọi, từ mỗi phút một cuộc, đến về sau cách nữa giờ một cuộc.
Đang lầm bầm thì điện thoại di động lại vang lên.
“Cám ơn trời đất mi rốt cuộc cũng nghe điện thoại. . . . . .” Trần Hi bấm nút trả lời, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm Hạ Kỳ truyền đến không dứt.
“Sao lại vội vã như vậy.” Trần Hi có chút kỳ quái, hạ Kỳ mặc dù có chút nhiều chuyện, nhưng cũng không gấp đến như vậy, cũng biết là cô rất nhẫn nại, nếu không có chuyện gì tuyệt đối không để lãng phí tiền điện thoại.
“Ta nói mi nhưng ngàn vạn đừng gấp gáp nha, t