
Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 1342429
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2429 lượt.
sau hắn, đôi tay nắm bờ vai của hắn, thay hắn xoa bóp, suy nghĩ , vẫn là nhịn không được nói, "Tần ca ca. . . . . . Anh yên tâm. . . . . . Không phải lo lắng . . . . . ."
"Chị Thiên Ái. . . . . . Không có việc gì. . . . . ."
Tần Tấn Dương trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, không có mở mắt, nhàn nhạt giọng nói, cũng là vô cùng kiên định nói, "Anh biết!"
Cho dù là mười ngày không có tin tức của cô, nhưng vẫn như cũ tự nói với mình, cô không có chuyện gì!
Bởi vì, hắn có linh cảm , một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, cô tựa hồ cũng không có cách hắn rất xa!
Cô, thật ra thì vẫn sẽ ngụ ở trong lòng hắn!
Du Ty Kỳ chợt dừng động tác lại, đi tới bên cạnh hắn, khẽ cúi người xuống, mỉm cười nói, "Tần ca ca! Chúng ta đi gặp gia gia cùng với cha chứ?"
Hắn mở mắt, cũng có chút khốn đốn hoặc nhìn cô.
"Gặp bọn họ làm cái gì?" Tần Tấn Dương không hiểu hỏi.
Hắn hiện tại người không muốn nhìn thấy nhất, chính là cái lão gia gia ngoan cố của hắn. Nhưng bên trong thân thể lại chảy cùng một dòng máu, không cách nào giết họ được, bọn họ là ông cháu.
Không cách nào hận, nhưng cũng không cách nào tha thứ.
Không cách nào tha thứ cho gia gia của hắn, càng không cách nào tha thứ cho bản thân hắn!
Hắn ngu xuẩn như vậy, đem Thiên Ái vứt bỏ!
Du Ty Kỳ lại kéo tay của hắn, cố gắng cả người đem hắn từ trên ghế kéo lên, trấn an nói, "Em nghĩ gia gia và cha còn không có hiểu rỏ tình hình! Hiện tại chúng ta cùng đi giải thích với họ đi!"
"Để cho bọn họ kia hai cái lão nhân gia thích tự chủ trương, nghe ý nghĩ của chúng ta một chút!"
"Còn nữa..., hôn ước của chúng ta cần phải giải trừ !"
"Đương nhiên rồi! Phải do em nói ra! Nếu không Kỳ Kỳ về sau cũng không ai thèm lấy rồi!"
Cô nói xong, dịu dàng cười.
Tần Tấn Dương nghe được cô nói như vậy, trong lòng chợt cảm khái. Cô đang nắm tay hắn, trong lúc nhất thời khiến hắn nghĩ lại khi còn bé. Giữa bọn họ, hắn luôn xem cô như là em gái.
Hắn liền đứng lên, đột nhiên vươn cánh tay, ôm cô vào lòng ngực.
Cái ôm bày, không phải là tư tình nam nữ, không có quá nhiều tạp chất, chỉ là phần chân tình hắn đối đãi với em gái mình.
Du Ty Kỳ bị hắn ôm vào trong ngực, chợt hốc mắt liền ẩm ướt.
Đã đã bao lâu? Đã bao lâu hắn chưa từng như vậy ôm qua cô?
Đau khổ khá dài như vậy, cho dù hắn có ngụy trang kiên cường đi nữa thì cô vẫn biết, hắn tuyệt đối sẽ nổi giận .
Cuối cùng thật lòng hi vọng, Tần ca ca hắn có thể giống như trước đây, giống như không có một dũng sĩ nào có thể đánh bại hắn! Chỉ có dũng sĩ mạnh nhất mới có thể cứu được công chúa!
Chị Thiên Ái. . . . . . Là công chúa của hắn . . . . .
Tần Tấn Dương nghe được cô..., hốc mắt cũng ướt át. Những ngày này, hắn cố nén đau khổ của mình, hắn kiên trì tin tưởng. Không phải là không có hoài nghi, không phải là không có dao động, nhưng là. . . . . .
Không cách nào buông tha!
Hắn không cách nào buông tha ý nghĩ muốn tìm kiếm cô, hắn tin tưởng cô còn sống ở trên thế giới này.
Hoặc là tại góc nào đấy không biết tên!
Chỉ có thể khẳng định, lòng của cô, vẫn luôn ở bên cạnh hắn. . . . . .
Chưa từng rời đi, chưa từng có!
Nhớ tới hắn trước còn ngây ngốc hoài nghi cô, bỗng nhiên có cảm giác ngu ngốc! Hai người yêu nhau, tuy nhiên cũng không nói ra miệng! Hắn trong giây lát giật mình, hắn còn chưa bao giờ nói với cô ba chữ "Anh yêu em" này.
Nghĩ như vậy, trong lòng tựa hồ có một cái mục tiêu.
Cho dù là thiên sơn vạn thủy, hắn nhất định phải tìm được cô, nói với cô ba cái chữ kia.
Ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt chờ đợi của Du Ty Kỳ, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, cảm khái rồi lại tự tin nói, "Kỳ Kỳ! Em yên tâm! Anh sẽ không nổi giận! Cho đến ngày tìm được cô ấy!"
Lần nữa kiên định tín niệm, trong lòng chợt cảm thấy tràn đầy ấm áp.
Mà khuôn mặt của cô tựa hồ gần trong gang tấc.
Du Ty Kỳ đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn, cẩn thận nhìn ánh mắt của hắn. Trong lòng nhớ lại lúc khi còn bé, điều mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô muốn biết, cô cũng muốn hỏi rõ ràng.
Đây cuối cùng cũng có chút xíu tiếc nuối. . . . . .
Rốt cuộc, lên tiếng, "Tần ca ca. . . . . . Khi Kỳ Kỳ còn bé. . . . . . Biệt thự bị cúp điện. . . . . . Tần ca ca tại sao ôm Kỳ Kỳ. . . . . . Sau đó hôn Kỳ Kỳ. . . . . . Nói vĩnh viễn cũng sẽ không rời em. . . . . ."
Vừa nói chuyện gương mặt đồng thời khẽ ửng hồng.
Này vẫn là bí mật đáy lòng cô, cô coi nó như là trân bảo, được giấu kín rất tốt.
Hiện tại, đem bí mật của cô nói ra, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Tần Tấn Dương cố gắng hồi tưởng lần bị cúp điện khi còn bé kia, đột nhiên cúi đầu, sững sờ nhìn người trước mắt. Lúc này mới phát hiện ra, chính xác là từ khi đó, cô bắt đầu dính lấy mình.
Nguyên nhân mà hắn nghĩ mãi không ra, như vậy nguyên nhân chính là cái này?
Kỳ quái . . . . . Hắn cũng không có hôn qua cô . . . . . .
Nghĩ tới chuyện này trong đầu hắn tự giác xuất hiện một người.
Hai tay của Tần Tấn Dương cầm lấy cánh tay cô, nghiêm tú