
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134306
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/306 lượt.
trên ghế lái, Bạch Dật Phong mỉm cười nhìn anh.
“Vâng.” Không ngọ nguậy nữa, song đôi mắt to kia vẫn ra sức nhìn xung quanh, giống như làm thế sẽ có thể nhanh chóng đến nhà họ Kiều. (Woa, yêu anh chết mất thôi!)
“Em đoán, chúng ta sẽ bị người nhà họ Kiều hận chết mất.” Đỗ Vũ ai oán nói.
Ba giờ đêm, chạy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác, không bị oán giận mới là lạ.
“Đừng nói lung tung.” Mạnh Triết cảnh cáo anh. Còn mở mồm nói lung tung nữa thì xem anh trị cậu như thế nào.
Ngoan ngoãn ngậm miệng, Đỗ Vũ có thể nói là không sợ trời, chẳng sợ đất chỉ sợ hai chuyện: một là Phong Vũ Vọng khóc, hai là Mạnh Triết tức giận. Tuy bình thường Mạnh Triết rất điềm tĩnh, vô cùng quan tâm đến bọn họ nhưng nếu chọc anh tức giận thì so với quả bom nổ chậm Nhậm Ngã Hành còn khủng bố hơn. Đã trải qua một lần, anh không muốn bị lần thứ hai nữa.
Nhậm Ngã Hành ngồi trên ghế phụ cũng quay đầu liếc anh một cái.
Đáng đời! Kẻ làm việc không suy nghĩ rất xứng đáng bị dạy dỗ.
************************
“Ai vậy, nửa đêm nửa hôm...” Bị tiếng chuông cửa đánh thức, người hầu tên Tiểu Lỵ dậy mặc thêm áo khoác, vừa ngáp vừa khó chịu đi ra mở cửa.
“Ngài là?” Lúc nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, đôi mắt một mí trong nháy mắt liền trợn to, suýt nữa thì rớt ra ngoài. Trai đẹp a, cực phẩm, cực phẩm, cô chưa từng gặp qua người nào đẹp trai đến vậy.
Bị cử đi nhấn chuông, Nhậm Ngã Hành có chút khó chịu đối với phản ứng háo sắc của cô. Kiểu phụ nữ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của bọn họ anh thấy nhiều rồi, người sau còn hơn người trước.
“Chúng tôi tìm cô Kiều.”
“Cô chủ còn đang ngủ....” Nhìn đến xuất thần, cô chỉ biết đáp lại theo bản năng.
Khẽ nhíu mày, sao có thể gặp phải một cô gái háo sắc đến vậy?
“Có thể để chúng tôi vào không?”
Thật là, ai chẳng biết cô chủ nhà cô vẫn đang ngủ, theo lẽ thường thì hiện tại mọi người đều ngủ cả nhưng đứa ngốc nhà anh lại vô cùng quá khích, hoàn toàn không phải người bình thường.
“A, được.” Cũng chẳng thèm hỏi rõ thân phận đối phương lập tức kéo cửa ra để bọn họ lái xe vào.
Quả nhiên là quá háo sắc, nếu bọn họ là cướp thì nhà họ Kiều sẽ vô cùng thê thảm rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn quay lại xe rồi cùng tiến vào bên trong.
Xe vừa mới dừng, không đợi những người khác kịp phản ứng, Phong Vũ Vọng đã lập tức nhảy xuống, vừa chạy vừa la: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, anh đến đón em đây.”
“Trời ạ.”
Đỗ Vũ nhanh chóng xông ra giữ người, ngăn lại tiếng gào của anh: “Mọi người còn đang ngủ, em muốn đánh thức tất cả dậy à?”
“Nhưng mà...” Anh muốn gặp Nhung Nhung.
“Cô có thể dẫn nó đi đến phòng cô Kiều không?” Mạnh Triết vừa xuống xe liền hỏi ngay.
Năm người lần lượt bước xuống, tất cả đều rất đẹp trai, thấy vậy nước dãi Tiểu Lỵ sắp chảy ra khắp nơi rồi. Woa, hạnh phúc quá, một lần xuất hiện năm người luôn.
“Cô à?” Bạch Dật Phong nhíu mày nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô.
“A, vâng, xin đi theo tôi.” Nghe thấy tiếng gọi lập tức phản ứng lại. Trời ơi, trai đẹp gọi mình, hạnh phúc quá, giờ phút này bảo chết cô cũng cam tâm.
“Vũ Vọng, em đi theo cô ấy, cô ấy sẽ đưa em đi gặp Nhung Nhung của em.” Nhậm Ngã Hành chỉ vào cô hầu gái vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm, dặn dò. (Nhung Nhung của em đó!)
“Vâng.” Vội vàng chạy theo lên lầu.
Thấy anh đã lên trên, bốn người phía dưới liếc nhau một cái.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đỗ Vũ hỏi.
Nhà họ Kiều chỉ có một người hầu thôi sao? Chẳng nhìn thấy những người khác đâu cả.
“Mấy người....” Bị đánh thức, vợ chồng Kiều thị từ trong phòng đi ra cùng Đào quản gia tới đại sảnh, lúc nhìn thấy bốn người đàn ông đang mệt mỏi ngồi trên ghế liền vô cùng kinh sợ.
“A, hai người đến đúng lúc lắm.”
Đỗ Vũ bật đứng lên, vội vàng hỏi: “Phòng dành cho khách ở đâu?”
Buồn ngủ quá, còn chưa được ngủ nữa thì anh sẽ chết đó.
Bị phản ứng của anh hù dọa, Kiều Nguyên Sinh sợ đến không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc chỉ phương hướng cho anh.
Đỗ Vũ theo hướng tay ông chỉ, tùy tiện tìm một căn phòng, kéo cửa ra rồi lập tức ngã xuống giường, gáy to.
Vẫn là Lâm Tuyết nhanh chóng lại lấy được bình tĩnh, vừa thấy dáng vẻ của năm người liền đại khái đoán được lý do bọn họ lại xuất hiện tại nhà mình vào lúc này.
“Cậu Phong?”
“Nhờ người hầu kia của quý gia dẫn đi tìm cô Kiều rồi.” Mạnh Triết lễ phép đáp.
“Cái gì?” Không xong rồi, bảo bối còn đang ngủ, sao có thể để cho một người đàn ông tùy tiện vào phòng được. Phong Nguyên Sinh kinh hãi, lập tức định xông lên lầu may mà Lâm Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời giữ ông lại.
“Ông muốn làm gì?” Cái lão điên này.
“Tôi muốn đi lên đánh thằng nhóc kia.” Lại dám xông vào phòng riêng của bảo bối, không đánh anh gần chết ông tuyệt không bỏ qua.
Ông vừa dứt lời, ba người còn lại tại đại sảnh lập tức biến sắc, hung dữ nhìn về phía ông.
“A?”
Cảm giác không khí trong nháy mắt chẳng những thay đổi mà còn ẩn chứa sát khí, ông sợ đến nỗi vội trốn ra sau lưng vợ: “Tôi...Tôi chỉ nói đùa thôi....” Mẹ ơi, mấy người này hung dữ quá đi.
“Đúng vậy, ông ấy chỉ nói đùa