The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chồng Ngốc Của Tôi

Chồng Ngốc Của Tôi

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134302

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/302 lượt.

mình nghe lầm nữa.
“Vậy cô ấy biết tình trạng của Vũ Vọng không?” Bạch Dật Phong không hy vọng đến khi thực sự gả vào lại ầm ỹ bọn họ lừa gạt gì gì đó.
Gật đầu: “Ba nghe cách nói chuyện của nó liền vô cùng chắc chắn nó biết rõ tình trạng của Vũ Vọng.”
“Vậy là được rồi.” Như vậy, anh tạm thời chấp nhận cô, chờ sau khi cô gả vào mới quan sát kỹ càng.
“Nó nói, ba nó không biết số tiền này, là tự nó bỏ tiền túi ra.” 100 triệu, đừng nói đến người bình thường cho dù là bọn họ cũng chưa chắc lấy ra dễ dàng như thế.
“Cô ấy có nhiều tiền vậy sao?” Mạnh Triết không tin.
“Ha ha, con bé nói nó ở Mỹ đầu tư, có chút may mắn. Thế nhưng, ba không mấy tin tưởng, chỉ dựa vào may mắn thì sao có thể kiếm được tiền chứ.” Thế nhưng, ông vẫn chẳng thể đoán được rốt cuộc cô đầu tư gì ở Mỹ.
“Mỹ? Đầu tư?”
Đỗ Vũ nhíu mày, khoan, ở Mỹ, nói đến đầu tư anh chỉ nghĩ đến một người, nghe nói chỉ cần là cổ phiếu người kia chọn trúng thì trong vòng 3 ngày chắc chắn là kiếm ra tiền. Đừng nói ngày kiếm 100 ngàn, muốn 1 triệu, 10 triệu cũng được. Nhưng, người kia chính là cô gái chưa đến 20 sao?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Nhìn dáng vẻ của anh, Mạnh Triết thử hỏi. Qua lời của ba nuôi, anh chỉ có thể nghĩ đến người đầu tư thần bí ở Mỹ kia.
“Giống như anh nghĩ.” Dựa vào sự ăn ý của hai người, chỉ cần liếc mắt một cái đều biết đối phương đang nghĩ gì.
Lần này, anh cũng nhíu mày, nếu thật là người kia thì Phong thị kiếm lời rồi.
“Còn vấn đề này nữa.” Nói đến điều này ông rất tâm đắc.
“Nó là vì không để người khác bàn tán mới trả lại tiền, còn chưa gả vào đã muốn bảo vệ Vũ Vọng rồi, thật sự là con dâu tốt, đúng không?”
“Ba nói cô ấy vì không muốn người khác bàn tán mới trả tiền cho chúng ta?” Thật sự quá bất ngờ.
“Vậy nếu người cô ấy chọn không phải Vũ Vọng thì sao?” Bạch Dật Phong hiếu kỳ hỏi.
“Nếu không phải Vũ Vọng, nó sẽ không trả lại tiền.” Ha ha, vừa nghĩ tới có người suy nghĩ cho con mình như thế, người làm cha có thể không vui vẻ sao?
“Hy vọng cô ấy thật tâm thích nó.” Nhậm Ngã Hành cũng quyết định thử chấp nhận cô, cứ quan sát vài ngày trước, nếu phát hiện cô khác thường liền trực tiếp đuổi đi.
“Đúng đó, ba hy vọng Vũ Vọng có thể hạnh phúc.” Hy vọng có người có thể nhận ra sự lương thiện của nó và thật tâm đối đãi với nó.
“Chúng con đều hy vọng em ấy hạnh phúc.” Mạnh Triết quả quyết nói, ba người khác cũng gật đầu tán thành.
Vì để cho anh hạnh phúc, không chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, bọn họ liền không để tâm đến người ngoài bàn tán. Vì bảo vệ anh, bọn họ sẽ cố gắng hết sức mình.






Màn đêm buông xuống, Dương Minh Sơn chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng che phủ khắp nơi, trong lúc mọi người đang chìm sâu vào trong giấc ngủ thì nhà họ Phong lại vô cùng náo nhiệt.
Đúng như dự đoán của Đỗ Vũ, hơn ba giờ chiều Phong Vũ Vọng chạy đi ngủ, ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ thì bị cơn đói làm tỉnh giấc. Sau khi ăn xong bữa tối liền bắt đầu chạy đi gõ cửa phòng đám người Đỗ Vũ khiến bọn họ không thể ngủ nổi. Thế còn chưa nói, anh còn ầm ĩ muốn bọn họ đưa đến nhà họ Kiều để đón Kiều Nhung Ngọc nữa.
“Nhanh nhanh, em muốn đi đón Nhung Nhung.” Phong Vũ Vọng chạy vòng quanh đám người đang mệt mỏi ngồi trên sofa, vừa chạy vừa kêu làm bọn họ đau hết cả đầu.
Mạnh Triết vỗ trán, đau đầu nhìn anh: “Em trai à....”
Anh thật không biết nên nói gì nữa, bây giờ cho dù bọn họ đưa nó đến nhà họ Kiều thì nhà người ta vẫn đang ngủ mà.
“Trời ạ.” Đỗ Vũ kêu thảm thiết, ba người kia cũng nghẹn họng.
“Mấy đứa đưa nó đến nhà họ Kiều rồi quay về nghỉ ngơi.”
Phong Long Sinh từ trên lầu chậm rãi đi xuống, xem ra là bị tiếng đập cửa long trời lở đất của Phong Vũ Vọng đánh thức. Chỉ có điều, ông vẫn trốn ở cầu thang chưa xuất hiện thôi. Nếu ông còn trốn nữa thì đứa con ngốc kia sẽ không ngoan ngoãn buông tha cho bọn họ đâu.
“Nhưng bây giờ mới hơn hai giờ sáng, chúng con đưa nó đi dọa ma à.”
Đỗ Vũ không nhịn nổi trợn trừng mắt, đúng là một người cha chuyên làm hư con cái. Có lẽ nên nghĩ cách dọa nó để nó không ầm ĩ đòi đến nhà họ Kiều nữa.
“Chẳng sao cả, người nhà họ Kiều sẽ không đuổi nó về đâu.” Điểm này ông vô cùng chắc chắn, nể mặt ông, nhà họ Kiều sẽ chẳng dám bày ra vẻ mặt khó coi đâu.
Đúng vậy, sẽ không đuổi đâu chỉ hận nó đến chết thôi!
“Em trai à...” Ha ha, không tin là cậu còn dám ầm ĩ đòi đến nhà họ Kiều, vẻ mặt Đỗ Vũ xấu xa nghĩ.
“Anh định làm gì?” Bạch Dật Phong nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền biết có chuyện không hay, anh ta sẽ không nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn nào đó chứ.
Ra hiệu OK, ý bảo cứ giao cho mình xử lý.
Mạnh Triết và Nhậm Ngã Hành cùng nhíu mày, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.
“Đỗ Vũ, em đừng...” Mạnh Triết muốn ngăn cản nhưng chẳng kịp nữa, Đỗ Vũ đã nói ra mất rồi.
“Em trai, bây giờ mà em đến đánh thức cô Kiều thì cô ấy sẽ chán ghét em đó.”
... ...... ...... ...
Vừa dứt lời, tất cả âm thanh đều lập tức tan biến khiến người ta có ảo giác ‘nói cũng như không’. Một