80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chồng Ngốc Của Tôi

Chồng Ngốc Của Tôi

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134352

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/352 lượt.

trận gió lạnh thổi qua làm mọi người rùng mình rồi mới kịp phản ứng trước câu nói của anh.
Đỗ Vũ vừa nói xong liền cảm thấy không khí lập tức biến đổi, khó hiểu nhìn mọi người, chẳng hiểu tại sao bọn họ lại nhìn mình kỳ quái như thế.
Phong Long Sinh cũng bị dọa đến kinh sợ, lo lắng nhìn con trai. Mạnh Triết bày ra vẻ mặt mình đoán đúng mà, Bạch Dật Phong phản ứng lại đầu tiên, thầm nghĩ thật sự là một chủ ý vớ vẩn còn phản ứng của Nhậm Ngã Hành có vẻ trực tiếp hơn, lớn tiếng quát: “Đồ ngốc này, anh nói linh tinh gì đó.”
Phản ứng thứ hai của mọi người là lo lắng nhìn về phía Phong Vũ Vọng, quả nhiên đúng như dự đoán, nước mắt nhanh chóng trào ra giống như vỡ đê. Đây mới là bắt đầu, chỉ thấy sau vài tiếng nấc nghẹn miệng anh há to chuẩn bị gào khóc. (tưởng tượng cái cảnh này đúng là tốn bao nhiêu kalo a!)
Bạch Dật Phong vội vàng chạy đến, che miệng anh lại: “Em trai, đừng gào mà.”
Còn Nhậm Ngã Hành thì tặng ngay cho Đỗ Vũ một đấm: “Đồ không có đầu óc.”
Lúc Đỗ Vũ nhìn thấy Phong Vũ Vọng chuẩn bị khóc liền biết mình đã phạm sai lầm lớn rồi nên cũng để mặc cho Ngã Hành đánh không có hoàn trả. Thế nhưng, thật sự là con bà nó đau mà, khẳng định là bầm tím rồi.
Phong Long Sinh cũng đi tới phía sau, đập cho anh một cái.
Miệng tuy bị bịt kín song anh vẫn chưa từ bỏ ý định mở mồm nói chuyện, đến nỗi lời anh nói ra nghe như kiểu thiên thư ( sách do thần tiên trên trời viết ra), không một ai hiểu.
“Nông nông...Tát niệm lâu...” Vừa khóc vừa nói rất đáng thương, định dùng sức kéo tay che trên miệng xuống nhưng chỉ tốn công vô ích. (ý anh nói là Nhung Nhung...chán ghét em...bó tay với anh! )
“Em trai, em đừng nghe nó nói linh tinh, cô Kiều sao có thể chán ghét em được.”
Mạnh Triết đầu đầy vạch đen, anh hoàn toàn không hiểu Vũ Vọng đang nói gì song cũng đoán được chút ít.
“Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai nói lung tung đấy.”
Đỗ Vũ vội nhận sai, trong nhà bọn họ làm cho Vũ Vọng khóc là chuyện không thể tha thứ được, hình phạt là phải giúp má Lỗ dọn vệ sinh ít nhất một tháng, nhìn tình hình này thì chắc anh bị phạt ba tháng rồi.
“Đúng thế, Vũ Vọng à, Nhung Ngọc thích con còn không kịp sao có thể chán ghét con được.” Phong Long Sinh cũng gia nhập vào hàng ngũ an ủi.
“Tham tích mã?” ( Có thật không?)
Ngừng khóc, mặt vì bị bịt miệng khiến hô hấp không thuận mà đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm trong trẻo.
Tham tích mã? Nhậm Ngã Hành suýt chút nữa thì hộc máu, đang nói gì vậy chứ.
Nhìn mặt anh đỏ bừng, vội nói với Bạch Dật Phong ở phía sau: “Anh ba, mau buông nó ra, anh muốn nó chết ngạt à.”
Nghe vậy anh liền vội vàng buông tay, nhìn Phong Vũ Vọng đang liều mạng hít thở, áy náy nói: “Rất xin lỗi.”
Sau khi hô hấp thông thuận, anh ba bước làm thành hai vọt đến bên cạnh Phong Long Sinh giữ chặt tay ông ra sức lắc: “Cha, cha, Nhung Nhung thật sự thích con sao? Phải không? Phải không?” Thật là vui quá đi, cha nói Nhung Nhung thích anh.
“Đừng lắc, đừng lắc nữa.” Vội vàng ngăn cản động tác của anh, xương cốt già yếu của ông sắp bị đứa con ngốc này lắc cho rụng rời rồi.
Thấy anh dừng động tác mới đưa tay vỗ trán anh một cái: “Là thật, chính miệng nó nói với cha như thế.”
“A!”
Một hồi hô to: “Nhung Nhung thích mình!”
Cảm xúc biến đổi nhanh chóng, trong nháy mắt anh liền quên đi buồn bực lúc trước, lại khoa chân múa tay chạy vòng quanh mọi người.
“Em trai à.” Mạnh Triết giữ chặt anh, tiếp tục để cho anh làm loạn nữa thì anh chưa mệt, bọn họ đã bất tỉnh hết rồi.
“Chuyện gì, chuyện gì?”
Tay chân ra sức giãy dụa muốn tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt quần áo của mình nhưng hoàn toàn vô ích. Chỉ thấy anh như một con mèo bị tóm chặt cổ, vung vẩy tay chân song vẫn không có kết quả.(sao anh lại đáng yêu đến vậy cơ chứ!)
Thấy anh vui vẻ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đêm hôm khuya khoắt để cho anh khóc đến long trời lở đất thì ngày mai chẳng biết báo chí sẽ đăng thế nào nữa. Không khéo lại nói bọn họ ngược đãi hoàng thái tử chính thống của Phong thị v.v...
“Em không muốn đi đón cô Kiều nữa à?” Bạch Dật Phong cười hỏi anh, nhìn dáng vẻ vui sướng kia thì chắc đã quên mất chuyện này rồi.
“Hả?” Dừng động tác, một lúc lâu mới kịp phản ứng.
“Muốn, muốn.” Suýt chút nữa thì quên mất phải đi đón Nhung Nhung rồi.
Ha ha, quả nhiên là quên rồi.
“Vậy đi thôi, bọn anh đưa em đi.” Mạnh Triết đổi thành kéo tay anh, trực tiếp lôi ra ngoài. Ba người còn lại bước theo sau, chậm chạp tiến ra cửa.
“Mấy đứa đưa nó đến rồi về nhé, chờ sáng mai đến đón nó cũng được.” Phong Long Sinh đứng phía sau dặn dò.
Đỗ Vũ quay đầu, nghẹn họng nhìn người đang đứng bên cạnh cổng lớn, suýt chút nữa thì phun máu. Bọn họ đi cũng phải mất một, hai tiếng rồi đến khi đó còn trở về ngủ được sao? Chẳng bằng mượn phòng khách nhà người ta rồi ngủ một giấc còn thuận tiện hơn.
“Đi đón Nhung Nhung thôi.” Ngồi trên xe, giống như một đứa bé ồn ào hai tay chống xuống ghế, mông nhổm lên ra sức nhìn xung quanh, vô cùng vui vẻ.
“Ngồi yên, xe chạy rồi.” Ngồi