
Tác giả: Cầu Mộng
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 134622
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/622 lượt.
ại một phen đẩy hắn ra.
“Đương nhiên không có việc gì, gà mẹ!” Ông trời, có đánh cũng là đánh cái xú nam nhân này, sao lại lấy thiếu nữ tử như nàng khai đao đâu?
Hắn cười không nói tiếp tục đi theo nàng, chỉ là lần này cũng là cùng nàng sóng vai mà đi.
Đưa mắt nhìn lại, hoang sơn dã lĩnh (hoang vắng), nàng rốt cục là đi như thế nào đến đây?
Liếc nhìn người bên cạnh một cái, mầm tai họa a, nếu không phải vì trốn hắn, nàng sẽ lạc đường đi đến cái nơi cả quỷ đều không thấy một nửa sao?
Thật sự càng nghĩ càng căm tức, nàng nhịn không được muốn bạo phát…
“Tìm được sơn động.” Thanh âm nhẹ nhàng của hắn vang lên, đúng là cứu vớt chính mình tránh một trận bạo lực.
Bọn họ vừa đi vào hang động lập tức trời đổ mưa to.
Mưa càng rơi càng lớn, từng đợt gió lạnh theo cửa động thổi vào, bọn họ không thể không hướng chỗ sâu nhất bên trong đi đến.
Tần Ức Phong ở trong động tìm một ít cành khô nhóm lửa.
Thượng Hương tìm một vị trí khá xa đống lửa ngồi xuống, nâng má ngồi nhìn ngọn lửa suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.
Người ngồi bên cạnh ngọn lửa một chút cũng không kiêng dè nhìn chằm chằm nàng, biểu tình rất hứng thú.
Ngoài động mưa to gió dữ cùng trong động đặc biệt im lặng hình thành rõ nét đối lập, ngẫu nhiên chỉ có tiếng tí tách của củi cháy.
Âm thầm than một tiếng, nàng nhắm mắt ngồi xuống.
Hắn hơi nhướng mày, có khi nhìn thấy nàng rất xúc động, có khi lại cảm giác nàng là người đa nghi túc trí, cho dù cùng nàng quen biết nhiều năm, như cũ hắn đều không phải thực hiểu biết nàng, hoặc nàng không nghĩ muốn người khác hiểu biết, luôn hư hư thật thật,đổi tới đổi lui.
“Thượng huynh.”
Nàng nhắm mắt không nói, giống như lão tăng ngồi thiền.
“Thượng huynh không đói bụng sao?”
“…”
“Này mưa nhất thời một giờ chưa chắc đã ngừng, có thể mưa mấy ngày liền, Thượng huynh có tính toán gì không?”
“…”
Bất kể hắn nói cái gì, nàng đều im lặng.
Đến cuối cùng, người nói một mình hồi lâu rõ ràng ngồi bên người nàng.
Sau đó hai người cũng chưa nói qua một câu.
Một đạo tia chớp xẹt qua cửa động, xa xa truyền đến thanh âm sấm vang, khiến cho nàng nhắm mắt ngồi khẽ run lên.
“Thượng huynh sợ sấm sao?” Hắn không chút để ý hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Lôi không phải chỉ đánh người xấu, tôi vì cái gì phải sợ?”
Nhìn nàng vẻ mặt trấn định tự nhiên, hắn thiếu chút nữa bật cười, sấm nếu thật sự chỉ đánh người xấu, nàng chỉ sợ hiện tại gan lớn như vậy.
“Cũng đúng, trời đánh ngũ lôi người nhất định là chồng chất tội ác.” Hắn nhịn cười phụ họa, nếu nàng lúc này mở mắt ra, nhất định sẽ phát hiện vẻ mặt của hắn hết sức vặn vẹo.
“Cho nên thề độc là không thể dối trá.” Nàng hơi bĩu môi.
Hắn như có điều suy nghĩ nhìn nàng gò má điềm tĩnh, sau đó ánh mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
“Thượng huynh năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Nếu trong nhà Tần đại hiệp còn có khuê nữ tỷ muội, xin miễn giới thiệu.”
Hắn hơi bị bật cười, cho dù có cũng không thể cho nàng này giả nam nhân nói mai mối a. Chỉ là hắn không ngại cùng nàng nói chuyện tào lao đi. “Chẳng lẽ Thượng huynh đã lập gia đình?” Lời này vừa ra khỏi miệng, mới bỗng dưng nghĩ đến một chuyện quan trọng, có thể hay không nàng đã là hoa có chủ?
“Liên quan ngươi chuyện gì?”
“Thượng huynh là một nhân tài, tại hạ gặp được liền vui vẻ, thật là nghĩ muốn cùng Thượng huynh đặt lên một điểm nhân duyên.”
Nàng trợn mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi hoei khẽ động. “A, tiểu đệ nghĩ nghe được chính là ngươi nổi lên sắc tâm đâu.”
Tần Ức Phong trán rớt xuống vô số hắc tuyến.
“Ngại tính hướng của Tần đại hiệp, tiểu đệ đối với phẩm hạnh tỷ muội Tần thị có nhiều điểm nghi ngờ, bất kể tiểu đệ có hay không có hôn ước, cũng không cùng Tần gia có nữa điểm quan hệ.”
Thật lợi hại, một gậy tre đã đem Tần thị cả nam lẫn nữ toàn bộ đánh rơi xuống nước.
Thở sâu, hắn cố gắng bình ổn xúc động trong lòng, tức giận cùng nàng giao chiến sẽ gặp bất lợi, giáo huấn khi còn trẻ cũng đủ hắn hưởng thụ đến ngày nào đó xuống mồ.
*Tưởng nhập phi phi: (thành ngữ có hai tính chất) Phật giáo vốn chỉ có lối suy nghĩ không bình thường có khả năng đạt đến cảnh giới. Có thể hình dung ý nghĩ dũng cảm không bình thường (nghĩa tốt). Sau này dùng từ chỉ cảnh giới của nhận thức mà người bình thường không đạt được. Nghĩa gốc: muốn đến một nơi vô cùng huyền diệu hư ảo, hiện nay so sánh chuyện thoát ky thực tế, ảo tưởng không thể thực hiện.
Hiển nhiên người nào đó rất có tiềm năng làm quạ đen, quả nhiên mưa to theo như lời hắn nói ngay cả ba ngày sau đều không có dấu hiệu dừng, mà bụng của bọn họ ba ngày cũng không có gì, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ cũng chỉ có thể năm đứa con khóc đưa mộ.
“Qụa đen, ngươi sẽ hát hí khúc sao?”
“Qụa đen?” Tần Ức Phong hơi nhíu mày.
“Ngươi.”
“Ta?” Hắn ngạc nhiên chỉ vào chính mình, “Qụa đen?” trên đời có giống như hắn diện mạo tựa Phan An, có tài như Tống Ngọc, quạ đen sao?
Nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở trong mưa, nàng bĩu