
Tác giả: Trúc Tử Anh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134577
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/577 lượt.
anh mở cửa xe, bước xuống
“Đi thôi”
Cô mỉm cười khẽ lùi lại xoay người bước đi. Bỗng cánh tay của Vu Hạo kéo lấy tay cô lôi về phía mình. Trong giây phút đó cả người Tô Mạn Âm đã dựa vào trước ngực anh.
“Cẩn thận xe kìa”
Nghe thấy giọng trầm ấm của người con trai này sát bên tai mình, hơi thở của anh chờn vờn quanh người cô. Tô Mạn Âm cảm thấy rất ấm áp, không hiểu sao lại rất muốn được dựa vào anh như vậy. Mà Vu Hạo trong phút chốc cũng có chút tư vị không đứng đắn. Anh không nghĩ được Mạn Âm lại mềm mại dịu dàng như vậy. Cô cứ như con mèo con nép trong ngực anh, Vu Hạo khẽ buông cô ra. Anh là kẻ lý trí, rất nhanh cảm thấy sự việc diễn ra không ổn chút nào. Anh không nên như vậy. Mạn Âm mỉm cười vui vẻ nói xua đi sự ngại ngùng
“Em hậu đậu quá. Thôi chúng ta đi mua ít đồ đi. Khẩu vị của anh như thế nào?”
“Kén ăn”
Sắc mặt Tô Mạn Âm cực kì kém qả nhiên Vu Hạo đoán không sai. Anh thật sự rất hứng thú muốn biết cô sẽ nấu ăn thế nào. Gặp được cô có lẽ có chút may mắn, cảm giác mệt mỏi của Vu Hạo giảm đi rất nhiều. Tâm trạng vì thế cũng thả lỏng để vui vẻ Ít ra anh cảm thấy thật sự nhẹ nhõm. Hai người đi cùng nhau, sánh bước song song. Anh có thể cảm nhận được sự bối rối của cô. Hơi thở của cô không ổn định. Hai tay rối loạn nắm lấy nhau trông thật ngốc. Tuy không nhìn sang nhưng anh có thể đoán được mặt cô cúi gằm xuống như thể làm sai điều gì vậy?
Những người con gái xung quanh anh, rất ít người giống cô. Cả Du San San ngày xưa cũng không như vậy. Hiền lành thuần khiết, tinh tế rất đáng yêu. Có đôi lúc nghĩ cô thật sự ngốc nghếch nhưng lại có thể khiến người khác luôn cảm thấy vui vẻ ấm áp. Sự nhiệt tình này có lẽ với ai cũng như vậy. Bước vào siêu thị đông đúc người qua lại không khí vội vã ồn ào, thanh âm bình dị làm người ta thoáng thả lỏng bản thân. Đẩy xe hàng Tô Mạn Âm đi trước lựa chọn một số đồ. Về khoản đi chợ thì cô tự lo liệu khá tốt. Nhưng lúc nữa vào bếp thì….
Khẽ lén nhìn Vu Hạo kén ăn. Cô thì ăn thế nào cũng được,miễn là no cái bụng. Có lẽ thế nhìn Vu Hạo một thân cao ráo, thân hình cân đối. Cô không rõ anh ăn có nhiều không? Thật là làm cho mọi thứ phức tạp rối tung lên mà. Mạn Âm ai oán trong lòng.
” Anh muốn ăn gì?’
” Cơm rang đi. Mì chắc là không đủ dinh dưỡng”
Một câu nói một câu châm chọc, Vu Hạo thiệt tình độc ác lại nổi hứng trêu chọc cô. Thật ra anh thấy Tô Mạn Âm khá gầy suốt ngày chỉ mì thì làm sao mà lớn nổi. Cả hai rất nhanh chóng lựa chọn đồ ăn. Một không khí rất hòa hợp tới tự nhiên diễn ra giữa hai người khiến bản thân Vu Hạo trong giây phút nào đó, mất cảnh giác của bản thân đã tiếp nhận sự có mặt của Tô Mạn Âm. Có lẽ cả người họ không biết rằng, có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ họ, giống như một cặp vợ chồng trẻ xứng đôi vừa lứa.
Bữa ăn đó giống như một sợi dây vô hình đã kéo hai người lại gần nhau hơn.
Vu Hạo cười có điểm chua chát, cay đắng. Anh nhớ tới buổi tối hôm đó của hai người, vừa quyến luyến lại không sao quên được hương vị ngọt ngào ấm áp của cô. Khi mà sáng tỉnh dậy không còn bóng dáng của cô, lại thấy mất mát vô cùng lớn. Nhưng Tô Mạn Âm đã đi rồi anh chỉ còn cách khắc chế trống rỗng trong lòng cố gắng bình thản lái xe trở về, vô cùng kinh ngạc khi thấy Du San San ngất xỉu trước cửa nhà. Trông cô bất tỉnh như vậy anh vô cùng hoảng sợ, vội vã đưa tới bệnh viện. Cho dù Du San San không còn là người mà anh yêu, nhưng thứ tình cảm hơn hai mươi năm trời tốt đẹp kia anh không thể nào buông xuống được. Ai chán ghét hay căm tức anh không phải là đàn ông cũng được. Nhưng anh nếu phải lựa chọn thì vẫn sẽ làm như vậy. Cuộc sống này đâu chỉ có tình yêu đâu, còn có một thứ gọi là trách nhiệm với gia đình, người thân, bạn bè. Có một số thứ không thể ích kỉ được. Dù biết điều mình làm là sai nhưng vẫn cắn răng mà làm, chỉ là anh cảm thấy đã làm sai một chuyện, đó là không nên xảy ra quan hệ với Mạn Âm, điều này sẽ ngăn chặn tương lại của cô. Anh thật sự lo lắng cho dù xã hội bây giờ rất thoáng, nhưng anh biết cô vẫn là một cô gái truyền thống biết giữ lễ nghi. Trước đây anh không nghĩ sẽ kéo dài với Tô Mạn Âm, không nghĩ sẽ yêu cô như thế, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn với cô, để cô sau này có thể tìm được người đàn ông tốt nhưng không ngờ chẳng kiên trì đến phút cuối được
” Vu Hạo….”
San San tỉnh lại thấy Vu Hạo thất thần ngồi cạnh giường bệnh. Anh có vẻ không chuyên tâm, đang nghĩ ngợi điều gì đó. Cô biết rằng anh đang nghĩ tới cô gái khác. Bộ dáng này của Vu Hạo cô chưa bao giờ thấy liền có chút ấm ức. Tình cảm của Vu Hạo dành cho cô là hơn 20 năm trời, lẽ nào chỉ vì một cô gái mới yêu nhau 1 năm mà thay đổi ư? Cô đương nhiên không cam lòng. Du San San biết rằng cô ích kỉ, nhưng từ nhỏ đã vậy cô là công chúa, mọi người đều yêu thương chiều chuộng, Vu Hạo lại sủng nịnh cô. Cô không muốn đánh mất sự yêu thương ấy cho một người khác. Cô trở về vẫn là kịp với bản thân cô
Du San San vẫn hy vọng như vậy
Chỉ tiếc rằng con người đã bỏ lỡ điều gì, thì thật sự rất khó để tìm lại.