
Tác giả: Lục Xu
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134583
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/583 lượt.
ành bỏ học thêm buổi tối , nhưng điểm kiểm tra không hề thấp đi so với trước đây. Thầy cô tỏ ra rất hài lòng , còn nói với cả lớp: “Nếu các em cũng được như bạn An Diệc Thành, chúng tôi sẽ để các em muốn làm gì thì làm. Đáng tiếc, các em không có năng lực đó, vì thế đừng có đặt ra bất cứ yêu cầu gì...”.
Thế nhưng, cũng vì nguyên nhân này mà thời gian được nhìn thấy An Diệc Thành của Trình Vũ Phi càng lúc càng ít. Hễ nghĩ tới buổi tự học là cô bất giác lại cảm thấy chán nản.
“Đừng có xị cái mặt ra như thế nữa! Ai không biết lại tưởng cậu thất tình đấy!” Tiết Giai Nhu không nhịn được phải lên tiếng.
“Hôm nay lại không được thấy cậu ấy rồi...”
“Lắm chuyện! Thấy thì sao? Không thấy thì sao?” Tiết Giai Nhu cốc đầu cô, “Nếu cậu dám đến trước mặt An Diệc Thành và nói “tớ thích cậu” thì cậu làm gì mình cũng ủng hộ. Nhưng cậu lại giữ cái bộ dạng này... Đúng là lãng phí thời gian, chẳng được cái tích sự gì cả”.
Trình Vũ Phi vội vàng nhìn quanh, rất sợ có ai nghe thấy. May mà giờ này các bạn đều đã đi ăn, trong phòng học chỉ còn lại hai người họ. Tiết Giai Nhu thấy vậy, bèn hừ lạnh một tiếng. Cô đâu có ngốc? Đương nhiên phải chọn lúc không có người khác ở đây mới nói những điều này chứ.
“Ừ mình là đứa nhát gan!” Trình Vũ Phi ủ dột.
Cô thích anh, nhưng không dám để anh biết, càng không dám để bất cứ người nào biết.
“Ừ, đồ nhát gan, đi ăn thôi.”
...
Niềm vui thời niên thiếu luôn giản đơn như vậy. Khi bạn thích một người, cho dù người ấy không hề hay biết, trong lòng bạn cũng cảm thấy mãn nguyện. Chỉ cần mỗi ngày được trông thấy người ấy đã là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng, đâu cần phải tính toán hơn thua, bận tâm được mất.
...
“Vì sao?”
“Tôi nói rồi, tôi thích thế! Đương nhiên, nếu muốn, em cũng có thể thử xem hậu quả khiến tôi hết thích như thế nào.” Hàng lông mày của anh nhướng lên, tựa hồ rất vui vẻ.
Cơ thể cô cứng nhắc: “Vì sao lại là tôi?”.
“Đương nhiên phải là em!” An Diệc Thành nhếch môi, nhìn cô với vẻ thách thức. Anh biết rõ, cô không có gan rời khỏi căn phòng này.
“An Diệc Thành, anh coi thường tôi như vậy sao?” Trình Vũ Phi cắn môi. Bây giờ, cô đã có thể khẳng định người đàn ông này hận mình. Nỗi căm thù trong ánh mắt anh không phải là ảo giác. Hận, nên mới giày vò.
“Coi thường?” An Diệc Thành chậm chạp nhắc lại. “Có lẽ vậy!”
Rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, khóe mắt cô nhòe đi, ngay cả lời nói cũng lắp bắp.
“Nhân tình?...”
Một cái danh xưng thật đáng phỉ nhổ.
An Diệc Thành đi tới bên cạnh cô, “Nếu em nghĩ vậy thì cho là vậy đi! Có điều, nếu đã nhận thức rõ về thân phận của mình thì nên tự giác. Biết nhiệm vụ thường ngày của nhân tình là gì không? Bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng phục vụ tôi, chứ không phải cả ngày lo lắng công việc của bản thân! Nếu bây giờ đã hiểu rõ rồi thì em hãy thôi việc đi…”.
Trình Vũ Phi kinh hãi mở to mắt.
An Diệc Thành chạm tay lên mặt cô: “Sao? Ngạc nhiên lắm à? Tôi lại sắp đi công tác, đến lúc thực hiện nghĩa vụ của em rồi. Em, đi cùng tôi!”.
Trình Vũ Phi xin thôi việc, trong hoàn cảnh mà cô không ngờ tới nhất. Ngay cả thời điểm xảy ra chuyện không hay, bị đồng nghiệp bài xích, cô cũng không lựa chọn cách này. Vậy mà cuối cùng, chỉ vì một câu nói của An Diệc Thành, cô liền nghỉ việc.
Cấp trên giữ cô lại, còn nói sẽ tăng lương cho cô. Lúc ấy, cô chợt thấy câu nói kia đúng, đứa trẻ biết khóc mới có cái ăn. Chỉ cần làm căng lên một chút là sẽ được tăng lương, trong khi cô nỗ lực làm việc mấy năm trời mà không được.
Trước khi đi cùng An Diệc Thành, Trình Vũ Phi gọi điện cho em trai, thông báo chuyện mình nghỉ việc và chuẩn bị đi du lịch. Trình Gia Đống tỏ ra rất ủng hộ cô, nói cô yên tâm đi chơi, không cần lo cho mình.
An Diệc Thành đích thân lái xe tới đón cô. Cặp kính râm che kín đôi mắt anh khiến cô không thể nào đoán ra tâm trạng của anh lúc này.
“Kỹ năng nghề nghiệp mà em rèn luyện được chỉ có mỗi việc là đeo cái vẻ mặt hằn học này lên cho người khác xem à?”
“Kỹ năng nghề nghiệp?” Anh luôn nhắc tới cụm từ này khiến cô cảm thấy trong ngực như có một tảng đá đè nặng. Cô hé miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Trước đây, cô từng nghĩ rằng, mình nhất định không được tỏ ra yếu đuối, phải cãi nhau với người ta mới không bị coi thường. Thế nhưng, sự thực chứng minh mọi biện pháp đều vô dụng. Kẻ mạnh vĩnh viễn chiếm thế thượng phong, sự phản kích của kẻ yếu đôi khi chỉ làm tăng thêm uy lực của kẻ mạnh mà thôi. Tốt nhất là giữ im lặng.
Trình Vũ Phi không tiếp lời, An Diệc Thành cười khẩy một tiếng, cũng không nói gì thêm. Hai người cứ như vậy đến tận lúc ra tới sân bay.
Trình Vũ Phi chợt nhận ra rất lâu rồi mình không ngồi máy bay. Lần gần đây nhất là sau khi cô thi đại học xong, cả nhà cùng đi Ý du lịch, cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Có lẽ quãng thời gian ấy là ký ức đẹp nhất trong đời cô.
Cô yêu nước Ý, đặc biệt là những công trình kiến trúc cổ kính không hề thay đổi theo thời gian. Đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ