Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 134926

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/926 lượt.

Lại còn dám bảo em điên à! Anh, anh, anh… có anh điên thì có!
Khương Kiệt nổi sung lên:
Giang Nhược Văn, tôi bảo cho cô biết! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy, cô cho rằng nhà cô có tiền có của thì lên mặt à? Cô cho rằng, cô xinh đẹp thì có thế ăn trên ngồi trốc à? Tôi có điên mới để lọt vào mắt loại quỷ dạ xoa như cô! Tôi có điên mới chấp nhận lấy cái loại phụ nữ như cô làm vợ!
- Anh… – Giang Nhược Văn chỉ tay vào mặt Khương Kiệt, Không nói nên lời.
- Tôi làm sao? Cô nói xem!
- Dí mông vào anh! – Giang Nhược Văn nói xong, òa lên khóc Cao Vũ đứng bên, khinh khỉnh nhìn, đột nhiên nhìn thấy từ
phòng vệ sinh, cô ngốc len lén đi ra,- anh vẫy vẫy cô. Tô Xán Xát ngốc nghếch này, ngày thường thì vênh vênh váo váo thế đến này lại không dám thò mặt ra.
- Đi thôi! – Cao Vũ tiến lên mấy bước, dắt cô ra.
- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!
- Em có đi không? Em không đi là anh đi một mình đấy!
Xán Xán nhìn Giang Nhược Văn nước mắt lưng tròng, lạ
trông sang Khương Kiệt mặt đỏ tía tai, bỗng dưng thấy lạnh toá sống lưng:
- Em đi, em đi…
Rồi cum cúp như kẻ cắp theo sau Cao Vũ rời khỏi khách sạn.
Đi rất l
âu, cuối cùng Xán Xán mới buột miệng:
- Chuyện đó… cảm ơn anh…
Lúc ở trong phòng vệ sinh, nghe giọng Giang Nhược Văn cô không dám thò mặt ra. Ai ngờ, lại nghe được Giang Nhược Văn nói xấu cô. Hóa ra trước khi Khương Kiệt đá cô, anh ta đã đi lại với Giang Nhược Văn, cô bị biến thành quả bóng mà không hay biết.
Mối tình đầu mà gặp phải loại đàn ông như thế, nỗi chua xót trong lòng cô nói sao cho hả được đây.
Cao Vũ dừng bước:
- Thực ra anh cũng không có làm gì, tự bọn họ có vấn đề sẵn rồi. Xán Xán cúi đầu, lặng im không nói, bỗng nhiên thấy mũi cay
xè, rồi khóc.
Nghe thấy tiếng sụt sịt, Cao Vũ kinh ngạc:
- Em, em không khóc đây chứ? – Thì ra Tô Xán Xán phổi bò cũng biết đau lòng. Anh đã cảm nhận được – Này, em đừng khóc, người ngoài lại nghĩ rằng anh bắt nạt em…
Xán Xán quệt nước mắt, ngẩng lên nhìn Cao Vũ, nói to tôi khóc lúc nào? Tôi vui quá đây chứ! May mà hồi đó tôi không lấy anh ta, tôi vui đến mức ấy mà khóc thì có hiểu được há?
Hiểu, hiểu. – Đến nước này thì Cao Vũ chả hiểu gì.
Xán Xán khóc lóc một hồi cuối cùng cũng nín:
Cao Vũ!
Làm sao?
Cảm ơn anh! – Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng, tuy con người Cao Vũ có thâm hiểm một chút, biến thái một chút, không biết tiếc thương hoa chút nào, nhưng qua việc vừa rồi, cô cảm thấy Cao Vũ vẫn có một chút gì đó đồng cảm. Nói thực, thậm chí cô còn thấy có chút xúc động nữa.
Hai bên đường đèn nên mờ tỏ, sao lác đác trên trời, hình Cao Vũ trong mắt Xán Xán đang dần dần lên ngôi.
Bỗng nhiên…
Không có gì – Cao Vũ không một nét cười. – Dù sao từ nay về sau, hóa đơn mua hàng của anh đều giao cả cho em đấy!
Hả…
Hình tượng cao đến thếnào, cũng vỡ vụn cả rồi.






Hóa ra chẳng phải ai chịu, mỗi mình cô chấp nhận
Từ lễ cưới của Khương Kiệt trờ về, Tô Xán Xán trầm ngâm mấy ngày.
Nhưng như đứa trẻ hồn nhiên, mấy ngày sau cô lại hoạt như trước, muốn ăn là ăn, muốn uống là uống, muốn ngủ là…không ngủ.
Nguyên nhân thế này, hôm ấy khi cùng Cao Vũ về nhà, Triệu Noãn Noãn bắt trúng quả tang. Thấy hai người bọn họ cùng với nhau, Triệu Noãn Noãn vẻ không vui lắm, không chỉ sầm mặt với Xán Xán, mà mấy ngày sau hình như cũng chả niềm nở với Cao Vũ.
Xán Xán dằn vặt trong lòng lắm. Liệu có phải mình đi chung với Cao Vũ khiến Noãn Noãn hiểu nhầm? Suy cho cùng thì bọn họ là một đôi danh chính ngôn thuận, còn mình chỉ là cái bóng thôi mà.
- Em về nhà làm gì?
Mẹ em bảo em về nhà lấy chân giò hun khói,.
Hôm nay là ngày nghỉ của Triệu Noãn Noãn. Anh nghĩ một lát rồi cầm chìa khóa xe:
Nào, để anh đưa em đi.
Tô Xán Xán sững người, mấy ngày vừa rồi Triệu Noãn Noãn đối với mình xa cách lắm, sao hôm nay bỗng dưng lại chủ động muốn đưa mình về nhà? Nhưng Xán Xán chẳng phải người nghĩ nhiều, có người tự nguyện đưa đi, có ngốc mới từ chối, nhi?
Thế là cô gật đầu:
- Tốt quá.
Thực ra Triệu Noãn Noãn đánh xe đưa Xán Xán về nhà là cũng có suy nghĩ. Một là, về danh nghĩa cô ấy là vợ anh, đưa vợ về nhà mẹ đẻ là danh chính ngôn thuận. Hai là, anh muốn nhân cơ hội này nhắc nhở Xán Xán đừng có quá gần gũi Cao Vũ.
Từ hôm biết Xán Xán cùng đi với Cao Vũ, anh thấy rất không thoải mái. Xán Xán là người như thế nào, anh đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, đã sớm hiểu lắm rồi. Cô bé này trông vẻ ngoài bô lô ba ngốc nghếch vậy, thực ra nội tâm rất mong manh, không biết đùa cợt tý nào cả.
Còn Cao Vũ, trực giác cho anh biết, người đàn ông này tuyệt đối không lành.
Không thể không thừa nhận là từ Cao Vũ toát ra sức hấp dẫn rất lớn, nếu không vậy thì đã chẳng có lúc vì nhất thời, anh đã rượu say mà tình ý mơ hồ. Nhưng thực tế thì kiểu người ấy hoàn toàn không phải là hình mẫu lý tưởng của anh. Nhìn ngoài như đùa giỡn chớt nhả, thực chất thì tâm tư chặt chẽ, làm việc cũng khiên người ta không thể lường trước, như cái việc anh đột ngột đòi chuyển