
Tác giả: Mèo Folk Scotland
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 134988
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/988 lượt.
nhật, thời tiết rất tốt, Ôn Nhiễm từ năm giờ sáng đã bị đồng hồ báo thức kéo dậy, mơ màng chuẩn bị hành lý.Giờ này, hai mắt đen thui to như gấu trúc đứng trước cửa xe điểm danh, bả vai bống nhiên có người vỗ vỗ, Ôn Nhiễm quay đầu, là đàn em Phiền Ảnh Trạch, nhếch nhếch khóe miệng gắng tạo nụ cười.
“Cô à, cô chưa ăn sáng phải không, em có mang cho cô.” Nói xong đưa cho Ôn Nhiễm một túi có sữa và sáu cái bánh quẩy, bụng cô kêu lên một tiếng.Ngẩng đầu nhìn Phiền Ảnh Trạch, đứa nhỏ này lại cười hề hề như thằng ngốc.
Nhận gói bánh, Ôn Nhiễm vừa định vỗ vai cảm ơn cậu đàn em, chợt thấy phía sau có một cô bé chắc là cũng lớp.Cô bé có vẻ không cam lòng lại không dám nói khiến Ôn Nhiễm có chút dở khóc dở cười.Cô đành thu tay, đưa tay vẫy vẫy:”Nhanh lên xe, xuất phát.”
Ôn Nhiễm ngồi hàng ghế cuối cùng, ăn sáng không bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ.Đến khi gần tới địa điểm mới bị tiếng cười nói của mấy em học sinh đánh thức, cô nheo mắt nhìn cả lớp đang hát đồng ca, khẽ cười.
Đúng là tuổi trẻ, cô lúc còn ở độ tuổi đó thì sao nhỉ? Khi đi học năm nhất, mở mắt ra đã vùi đầu vào học, cả một năm trong trí nhớ, chỉ là tự học ở thư viện, trên đầu quạt điện chạy vù vù.
Tầm mắt vừa chuyển, Ôn Nhiễm thấy người ngồi phía trước là Phiền Ảnh Trạch.Cậu mặc một chiếc áo trắng với quần bò, đơn giản nhưng vẫn thể hiện là một người ưa sạch sẽ.Nghĩ thật muốn cười, phải, lúc bằng tuổi bọn họ, cô cũng sẽ thích một cậu bé như thế.
Hôm nay người đến leo núi không ít, Ôn Nhiễm đứng trước cửa xe, phát vé vào cửa cho các em, vung tay lên định hô xuất phát, tầm mắt chợt đảo qua một nơi nào đó, một hình ảnh rơi vào mắt.
Cô trừng lớn hai tròng mắt, sợ mình nhìn lầm!
Cái xe màu xám kia, dù chỉ mới ngồi một lần cô cũng nhớ rõ ràng, chắc chắn sẽ không lẫn lộn.Người nọ trong bộ quần áo thể thao, hai tay đút vào túi, đôi mắt đen tuyền đầy ý cười đang nhìn phía họ.
Cô lúng ta lúng túng đứng tại chỗ nhìn anh đang bước tới, từng bước từng bước nhẹ nhàng, điềm đạm, cũng thực thong dong.Anh cũng từng dạy một môn chuyên ngành của năm nhất cho nên bọn nhỏ đều biết anh, vừa thấy đã vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nhất là bạn nữ.Ôn Nhiễm thở dài, người này, đúng là không thể hiểu rõ cảm giác nha.Tầm mắt của anh nhìn vào cô, Ôn Nhiễm cúi đầu chào:”Thầy Diệp.”
Diệp Dĩ Trinh gật đầu, sau đó nhìn về phía đám đông đang nhốn nháo kia, cười hỏi:”Các em có nhận thêm người nữa không?”
Còn, còn hỏi lại sao?Ôn Nhiễm nín thở nhìn mấy đứa, nháy mắt phản đối bọn nhỏ.
——-
Ôn Nhiễm đeo túi, chậm rãi theo sau nhóm người đi về phía trước.Chưa đi được lâu cô đã mệt đến không thở nổi, mà thầy Diệp lại vô cùng thoải mái, lúc leo núi còn có thể nói vài câu, tán gẫu với vài người, ra chiều thích ý.Càng nhìn cô càng muốn học máu.
Phiền Ánh Trạch thân là lớp trưởng nhưng vẫn đi theo phía sau cô, nhìn cô thở hồng hộc như trâu không khỏi nở nụ cười:”Cô à, để em mang giúp cô.”
Ôn Nhiễm giữ lấy túi, bực tức nói:”Không cần.” Hôm nay dù chết cô cũng phải lết lên đỉnh núi, mới nghĩ được như thế, ông trời như đùa giỡn với cô, ngay lập tức không cẩn thận bị ngã.Đầu gối đập vào nền đá, đau không chịu được.
Phía sau Phiền Ảnh Trạch hét lên một tiếng nhưng vẫn không kịp đỡ, thình lình có một cánh tay dìu cô dậy:”Cẩn thận một chút.”
Một giọng nam, cảm giác ấm áp từ bàn tay, Ôn Nhiễm thoáng sửng sốt, đến khi nhìn rõ người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mới hồi phục tinh thần, rút lại cánh tay đang xoa xoa đầu gối, tiếp tục đi về phía trước.Người bên cạnh vẫn thong thả từng bước, hai người đi cuối đoàn.
“Thầy Diệp?”
“Ừ”. Hắn nhàn nhã lên tiếng.
“Sao ngài lại đến đây?”
Ngài. Từ xưng hô này khiến Diệp Dĩ Trinh mắt thoáng đảo qua, cười hỏi:”Mấy hôm trước, có một người học trò nhắc tôi, nói tôi vẫn còn trẻ.Tôi mới chợt nhận ra, nên bây giờ đi làm những việc người trẻ hay làm, đó chính là vận động.”
Ôn Nhiễm:”…”
“À, tôi cũng muốn cám ơn em, bốn năm rồi đây là lần hoạt động ngoài trời lớn nhất của tôi.” Hắn như thành khẩn nói.
Cô nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ rất ngạc nhiên, vì thể Diệp giáo sư bắt đầu kể chuyện xưa.
“Thời đại học tôi từng đi du lịch châu Âu, sau đó có đi Russia.Ở bình nguyên tây Seberia có một khu rừng rậm rộng lớn, tự nhiên ngày nọ bạn tôi nổi hứng đi thám hiểm, thế nên chúng tôi xuất phát”.Nói xong hắn nhìn cô một cái, con ngươi màu đen rất sáng.” Chúng tôi xem lịch Trung Quốc rồi chọn một ngày đại cát tường, nhưng kết quả đến lúc đó mới biết, nơi đó đã tuyết lớn một tuần.
Ôn Nhiễm bật cười:”Vậy nhóm thầy thấy khó nên lui sao?”
“Không”.Hắn nói,”Chúng tôi chỉ nghĩ có một phút liền quyết định tiếp tục đi về phía trước.Sau đó mới biết đây thực sự là quyết định sai lầm.”
Ôn Nhiễm nhịn không cười, tiếp tục nghe hắn nói:”Đi không đến một giờ, bạn của tôi đề nghị trở về, nhưng mà khi đó đã không thể trở về được nữa.”
Cô nhíu mày nhìn hắn, nghe thanh âm có chút giễu cợt:”Vì tuyết đã che phủ toàn bộ dấu chân của chúng tôi, nhìn quanh cũng không tìm thấy đường.”
“Vậy, vậy phải làm sao ạ?”
Giọng nói của cô có chú