Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Mèo Folk Scotland

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 134990

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/990 lượt.

t lo lắng, câu chuyện xưa của anh như lôi cuốn cô vào một cuộc phiêu lưu ngoạn mục, anh cười cười:”Khi đó tôi cũng rất cuống nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mà so với bạn mình còn kích động hơn.Đi mãi chợt thấy cách chúng tôi năm mét có một đống cỏ khô, tôi và các bạn đến trốn trong đó chống lạnh.
Nói tới đây anh dừng một chút, thấy cô gái bên cạnh lo lắng hỏi:”Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó?” ánh mắt chợt lóe lên:”Sau đó, tôi ngủ mất.”
Cái gì?Ôn Nhiễm đang theo dõi chăm chú bỗng dưng cụt ngủn, Diệp Dĩ Trinh cười nói:”Không gạt em đâu, khi đó tôi ngủ mất, lúc tỉnh lại ngửi được một mùi sữa.Một người con gái đỡ đầu giúp tôi uống sữa.”
“Đoạn giữa thầy không nhớ chút gì sao?” Ôn Nhiễm không tin hỏi.
Diệp Dĩ Trinh lắc đầu:”Không nhớ rõ.”
Anh chỉ nhớ, người con gái Russia nói rằng, bọn anh trốn trong đống cỏ khô kia chính là đống cỏ để cho ngựa ăn, vốn chuẩn bị ba ngày nữa kéo đi nhưng lại thấy tuyết sắp rơi nhiều nên kéo trước.Có lần bọn họ kéo hết cỏ khô, ít nhất đến nửa năm không vào rừng rậm.Dù không phải là người mê tín nhưng hắn cũng biết chính mình rất may mắn.
Ôn Nhiễm líu lưỡi:”Vậy sau sự cố đó thầy có một bóng ma tâm lý, cho nên mới không đi ra ngoài vận động?”
“Bóng ma chắc chắn là có, nhưng hiện tại tôi đang cố gắng vượt qua, tranh thủ khi dũng khí còn chưa mất.”Hắn cười nhẹ nhàng, rất thẳng thắn thừa nhận, nhìn người bên cạnh chút nữa trượt té, nhanh đưa tay ra đỡ:”Này, không phải đã thử một lần rồi sao?”
Nhiệt từ lòng bàn tay rất ấm áp, Ôn Nhiễm hơi sửng sốt, do dự một lát rồi nắm lấy.






Từ khi leo núi trở về, Ôn Nhiễm nằm trên giường một ngày, để cho Lưu Phỉ Phỉ tha hồ cười nhạo.
Cô đã luyện tập thành quen, tùy ý liếc Lưu Phỉ Phỉ một cái, tầm mắt dừng lại ở mấy giường đối diện, mọi người đều không có trong phòng.Lâm Sanh bình thường không thấy bóng đâu, nhưng mà Đồng Chu cũng không có thì hơi kì quái.Thường thì vào thời điểm này ngày thứ hai cô bạn thường cùng bạn trai ở Anh nói chuyện điện thoại mà.
“Xinh tươi, Đồng Chu đi đâu vậy?”Cô tò mò hỏi.
“Hoạt động của câu lạc bộ” .Lưu Phỉ Phỉ không để ý lắm,”Đúng rồi, Ngô giáo sư vừa mới gọi điện báo, mình nhấc máy giùm cậu, nói chuyện báo cáo cậu đã chuẩn bị xong chưa.”
Báo cáo!Cô sao lại quên chuyện này mất.Vừa mới định xuống giường đầu gối lại nhói đau, cô ôi một tiếng rồi ngã xuống lại.Lưu Phỉ Phỉ nhìn bộ dạng ai oán của cô, nhịn cười, đôi sang cho cô chai thuốc mỡ.
Học viện ngày thứ Hai không nhiều người, Ôn Nhiễm mang báo cáo đến phòng Diệp Dĩ Trinh.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, nghe bên trong lên tiếng rồi mới đẩy cửa ra.Diệp Dĩ Trinh đang ngồi trước mặt bàn.Trời tiết cuối tháng mười một mà hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo vải bông mềm mại, cổ tay áo hơi cộm lên, cánh tay mạnh mẽ.
Anh đang làm việc, thấy cô bước vào cũng chỉ giơ giơ cằm, ý bảo cô ngồi xuống.Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn màn hình một cái, một đống đường cong cong thẳng thẳng, hình như là giá cổ phiếu thị trường.Chẳng lẽ giáo sư Diệp cũng chơi cổ phiếu sao?Ôn Nhiễm ngồi lên ghế bắt đầu tưởng tượng số tiền mặt của Diệp Dĩ Trinh là bao nhiêu nhỉ.
Hôm nay thời tiết rất tốt, điều hòa trong phòng có độ ấm vừa phải, Ôn Nhiễm ngồi trên ghế có chút buồn ngủ.Vì thế, trong lúc chờ Diệp Dĩ Trinh xong việc, lại nhìn thấy sô pha, người nào đó không tự giác tiến vào giấc ngủ, hai tay hai chân cuộn lại, ngủ cũng không phải thực thoải mái, mặt còn hơi nhăn.
Ở sô pha có một góc màu vàng nhạt làm Diệp Dĩ Trinh sửng sốt, khẽ cười.Trong ấn tượng của anh con gái bây giờ thích nhất là quần áo màu này, không chói mắt và cũng rất nhu hòa.Anh chậm rãi đến bên, thay cô nhặt báo cáo rơi dưới đất, tầm mặt đảo qua tờ bìa viết hai chữ to:”Ôn Nhiễm”.
Viết rất đẹp, nét đậm nét nhạt, thật giống như…con người cô vậy.Anh như nhớ đến điều gì đó, có chút hoảng hốt, mà cũng nhanh chóng trấn tĩnh.Ôn Nhiễm đã từ từ tỉnh, ánh mắt có chút mơ màng ngửa đầu nhìn anh.
“Tỉnh rồi sao?” Anh thu lại cảm xúc, thanh đạm hỏi, cô nàng thoáng ngượng ngùng, mặt đỏ hồng.Ở trước mặt hắn cô rất dễ rơi vào trạng thái khẩn trương:”Nếu tỉnh chúng ta bắt đầu được chưa?”
Anh cười hỏi, thần sắc ôn hòa.Ôn Nhiễm mặt đỏ bừng gật gật đầu.Hắn bận việc như vậy mà còn phải tốn thời gian phụ đạo một học trò như cô, nháy mắt đã nổi lên ý nghĩ không nên bỏ sót cơ hội này, nhanh chóng chạy qua ngồi, thật sự thật sự chăm chú nghe hắn nói.
Diệp Dĩ Trinh cầm báo cáo của cô trong tay, bình luận:”Các mục rõ ràng, ví dụ cũng không sai, bằng chứng luận điểm cũng được”.Nghe mấy lời khen ngợi của hắn Ôn Nhiễm cũng đỡ căng thẳng được một nửa, còn chưa kịp rơi xuống đất đã nghe giọng hắn có chút biến chuyển:”Nhưng là…” thì ra trọng tâm bây giờ mới nói đến, Ôn Nhiễm khẩn trương nhìn, môi mím chặt.Cái này không thể trách cô nha, chỉ cần trong giọng nói của Diệp giáo sư có chút biến chuyển, cô đã vô cùng sợ hãi rồi.
Diệp Dĩ Trinh như nhìn ra tâm tình của cô, nói:”Cũng không phải vấn đề gì lớn, tuy rằng mặt này quan điểm không ít nhưng cũng rất chính xác, nhưng