
Tác giả: Mèo Folk Scotland
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341004
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1004 lượt.
Ba mang cô theo, những bước chân ngắn cũn của cô, thong thả trên con đường nhỏ này.Khi đó vóc dáng cô rất yếu ớt, không với tới được bàn tay to lớn của ba cho nên bàn tay nhỏ mới nhét vào túi quần của ông.Đến bây giờ, cảm xúc ấm áp mềm mại đó vẫn luôn nằm trong trí nhớ.
Khi đó cô vẫn còn quá nhỏ, không nhớ rõ nhiều, cho nên những kí ức về ba, với cô là vô cùng trân quý.
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen lướt qua bên người Ôn Nhiễm, từ từ dừng lại.Ôn Nhiễm mắt sáng lên, nhìn qua cửa kính xe, hô lên đầy bất ngờ:”Thầy Diệp.”
Trong xe, anh mặc một bộ tây trang màu xám, vẫn còn đeo kính mắt chưa tháo xuống, ánh mắt trông có vẻ mệt mỏi.Anh không phải tự mình lái xe, bây giờ đang ngồi ở ghế sau, nghe tiếng cô mới khẽ mỉm cười:”Em ở đây làm gì?”
ÔnNhiễm trả lời quanh co:”Em, em tản bộ.”
“Vậy sao?”Diệp Dĩ Trinh giọng nói thâm trầm một chút:”Lạnh như vậy em còn ở đây tản bộ?”
Ôn Nhiễm đảo mắt đi, không nói lời nào.
Anh cũng không ép, mỉm cười nói:”Lên xe”.
Ôn Nhiễm đeo khăn quàng cổ lớn chỉ lộ ra đôi mắt vụng trộm nhìn anh, do dự một chút rồi mở cửa xe bước lên.Ngồi yên ổn cô mới nhận ra phía trước có người.Người đó quay lại hỏi Diệp Dĩ Trinh:”Diệp tiên sinh, đến thành phố B phải không?”
Diệp Dĩ Trinh gật đầu, dựa lưng vào ghế.Ôn Nhiễm nhìn qua chồng văn kiện bên cạnh, có đến vài hạng mục công trình, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:”Thầy à, thầy còn kiếm thêm thu nhập nữa sao?”
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, mắt có ý cười nhìn cô:”Vậy thì sao?”
Cô lắc đầu, nghiêm chỉnh ngồi lại, không nói thêm gì nữa.Anh chắc là mệt lắm rồi, nhưng mà cho dù dựa vào ghế nhắm mắt bộ dạng cũng thực đẹp.Trong đầu chợt nhớ lại bài báo trên BBS của đại học B đã từng xem qua, bảng xếp loại những giáo sư có sức hấp dẫn nhất.
Phía dưới có một bạn học hỏi vậy thầy có được tính không, sau đó liền điền tên Diệp Dĩ Trinh vào.Dù là trong mắt ai anh đều vĩ đại như thế.Giống như ba cô, mẹ cũng từng nói qua, vĩ đại hơn người khác gấp nhiều lần đôi khi cũng là một nỗi khổ.
Ý thức được việc mình suy nghĩ miên man, Ôn Nhiễm đột nhiên chợt tỉnh, nghe được tiếng chuông điện thoại của mình.Là một tiếng đàn dương cầm réo rắt, cô vừa nghe đã nhanh chóng nhận máy, nhẹ giọng nói chuyện.Nhưng mà người đầu dây hình như không nghe thấy tiếng của cô, âm thanh ồn ào truyền đến.
“Vâng, xin hỏi cô là Ôn Nhiễm sao?”
“Vâng, là tôi.”
Đối phương hình như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói:”Tôi là hàng xóm cạnh nhà mẹ cô, hôm nay đi làm về thấy mẹ cô té xỉu ngay ngoài cửa, tôi đã đưa đến bệnh viện nhân dân H.Cô có muốn đến thăm không, mẹ cô lúc mê man vẫn luôn gọi tên cô…”
Điện thoại vừa tắt, mặt cô đã trắng như tờ giấy.Cô bản năng muốn đứng lên ngay, bả vai đã bị một người giữ lại, tránh cho cô khỏi bị đụng đầu vào đỉnh xe.
“Thầy à, mẹ em…” Cô hốt hoảng nói, chợt bình tĩnh hơn,”Thầy, em muốn xuống xe.”
“Ngồi xuống.”Anh đỡ lấy bả vai cô.”Tôi đưa em đi.”
“Nhưng mà…” Cô thoáng chần chừ, lại lắc đầu:”Em không muốn phiền thầy.”
“Đừng cãi lời tôi.” Anh thản nhiên nói, dặn dò trợ lý thay đổi tuyến đường, đến thành phố T.
Thành phố B cách thành phố T không xa, đi cao tốc chỉ cần một giờ.Nhưng mà mấy ngày trước đây tuyết rơi nhiều, phía trước xảy ra vụ tai nạn xe cộ, đường bị phong tỏa, xe đành phải dừng lại.
Trờ lý quay đầu lại thấp giọng hỏi:”Diệp tiên sinh, đến quốc lộ được không?”
Diệp Dĩ Trinh yên lặng gật đầu, nhìn sang Ôn Nhiễm.Cô hơi nghiêng đầu cho nên nếu anh nhìn qua cửa kính cửa sổ sẽ thấy được hình ảnh phản chiếu của cô.Vẻ mặt người con gái đó lúc này, hoàn toàn mờ mịt, trống rỗng, dường như không biết phải làm sao, lại vô cùng im lặng.Tầm mắt dời xuống, đập vào mắt là hai tay đang nắm chặt của cô.Anh còn nhớ rõ, có lần đưa cô đi ra sân bay tìm Đồng Chu, lúc đó cô cũng rất sốt ruột nhưng biểu hiện lại rất rõ ràng, không như bây giờ, hoàn toàn không nói một câu.
Xe dừng lại ở cửa lớn bệnh viện thành phố T, Ôn phu nhân nằm ở phòng bệnh tầng bốn.Khi họ đến, bà Ôn đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường uống thuốc.Thấy Ôn Nhiễm đến lại ngẩn ra:”Nhiễm Nhiễm, con sao lại…”
Cô hốc mắt đỏ lên, chạy lại ôm chầm lấy bà, nghẹn ngào thì thào”Mẹ”.Ôn phu nhân sửng sốt một lát, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, cười nói:”Dọa con rồi sao?Mẹ bị cao huyết áp cũng không phải ngày một ngày hai, gần đây làm việc nhiều hơn một chút, ít quan tâm đến cơ thể thôi mà, không cần lo lắng quá.”
Ôn Nhiễm trong lòng mẹ một lát, trong ấn tượng của cô, cô rất ít khi cùng mẹ gần gũi như thế.Mẹ vốn tốt nghiệp từ một trường đại học có tiếng, từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, đối với con cũng rất khắt khe.Mẹ cô từng nói, trong đời này, việc ngoài ý muốn nhất đó chính là kết hôn với ba.
Ba, mẹ dường như là hai người rất khác nhau.Nếu nói mẹ của cô như là nhân vật mặt trắng trong kịch xướng thì ba cô, chính là nhân vật mặt đỏ, đối với cô vô cùng cưng chiều.
“Là bác Lưu nhà đối diện gọi điện cho con, bác nói mẹ lúc mê man vẫn gọi con.”
Ôn phu nhân xấu hổ cười, thật ra bà yêu thương đứa con này so với chồng cũng không thua kém, chẳng qua