Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Mèo Folk Scotland

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 134996

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/996 lượt.

ăng duy nhất.Tuy là tối qua cô ấy nói tất cả đã kết thúc nhưng là con gái mà, lúc nào chẳng nói năng chua ngoa như thế, thực ra trong lòng lại rất yếu mềm.
Cô đi tìm khắp các nhà ga, vẫn không tìm ra bạn, sau đó lại vội chạy đến sân bay.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của áp thấp, các chuyến bay đến châu Âu giảm đi rất nhiều.Diệp Dĩ Trinh đi hỏi người quản lý khi quay lại đập vào mắt là hình ảnh người con gái đó đứng trước bảng điện tử.Trong sân bay người đến người đi, cô nhìn qua rất yếu ớt, lặng lẽ đứng ở đó.
Anh đứng sững lại, sau đó mới bước nhanh đến:”Danh sách người đi không có Đồng Chu, cô ấy chắc vẫn còn trong nước, chúng ta thử đến mấy nhà ga tìm tiếp xem.” Âm thanh trầm thấp ấy rất có hiệu quả trấn an, cô nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua nơi nào đó, sáng rực lên:”Đồng Chu!”
Đang dựa vào mặt sau bảng hướng dẫn vào sân bay, người con gái nghe thấy tiếng la mắt chốc mở to, dường như không thể tin được nhìn về nơi âm thanh truyền đến.
Ôn Nhiễm vui mừng chạy đến, cầm lấy tay bạn:”Rốt cục cũng tìm được cậu.”
Đồng Chu ánh mắt mơ hồ, tầm mắt chuyển qua người đứng sau Ôn Nhiễm, Diệp Dĩ Trinh.Người đàn ông này dù vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng giờ phút này vẫn lộ ra nét thoải mái.Hai người bọn họ, đi tìm cô sao, vì cô mà lo lắng sao?
“Ôn Nhiễm, mình không sao”.Cô ngước mắt nhìn Ôn Nhiễm.
“Vậy cậu chạy tới sân bay làm gì?”
Đồng Chu thoáng trầm mặc, cười khổ:”Mình chỉ là không cam lòng, cũng định liều mình đi Anh tìm hắn.Nhưng mà đến nơi đây mình mới thấy mình không dũng cảm như vậy.Cho nên mình bỏ cuộc.Ngồi ở đây, chờ đến khi nào có khí lực, sẽ trở về.” Nói xong cô cười cười, vuốt nhẹ tócÔnNhiễm:”Cậu thật khờ, nếu như mình đi mất rồi thì làm sao?”
ÔnNhiễm nhìn bạn lắc mạnh đầu, thật lâu sau cầm lấy tay cô.
Diệp Dĩ Trinh bước lên phía trước, nhìn hai cô gái:”Được rồi, chúng ta về thôi.”
Xe đi qua cầu vượt lúc này đã là ban đêm, dòng xe cộ như quên thời gian, từng ánh sáng đèn xe chiếu bên ngoài cửa sổ, rực rỡ đầy màu, vô cùng sáng lạn.Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh Đồng Chu ở ghế sau, cô bạn có chút mệt mỏi, dựa vào vai cô nằm ngủ.Ôn Nhiễm cũng mệt, khép hờ mắt nhưng không hề muốn ngủ.Mi mắt từ từ nhấc lên nhìn thấy sườn mặt người đàn ông phía trước.Khuôn mặt anh bị ánh sáng từ đèn đường hắt vào, nhìn rõ được từng đường nét, rất nhu hòa, như con người anh vậy, nhẹ nhàng, lịch lãm, không thể để cho người ta có cơ hội kháng cự.Ôn Nhiễm hồi phục lại tinh thần, thấy anh đang day day hai bên mắt, vẻ mặt không có mấy phần khí sắc, đến lúc đó mới nhớ ra, Diệp Dĩ Trinh cũng mới từ Hongkong về, trong lòng có chút áy náy.
Xe cẩn thận dừng lại dưới lầu kí túc xá nữ, Lưu Phỉ Phỉ mặc một chiếc áo dày đứng trước cửa đi qua đi lại, thấy các cô từ trên xe bước xuống thì vô cùng lo lắng chạy sang, vừa gặp Đồng Chu đã bắt đầu giáo huấn.Đồng Chu nhìn Ôn Nhiễm bất giác cười khổ, quay đầu theo Lưu Phỉ Phỉ lên lầu.
ÔnNhiễm vẫn đứng yên nhìn theo chăm chú, một lúc mới nhớ ra còn một vị đại ân nhân đang ở đây.Cô cuống quýt đến cạnh xe, cúi đầu nhìn qua cửa kính :”Thầy Diệp à, hôm nay thực sự rất cám ơn thầy.”
Anh thản nhiên gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, khi cô vừa xoay người vội vàng gọi lại:”Ôn Nhiễm.”
“Dạ?” Cô quay đầu, ánh mắt sáng lên trong đêm tối.
Giọng anh hơi trầm xuống:”Tình yêu của con người không phải vì ly biệt mà kết thúc, vì tình yêu, em sẽ không cần phải được đền bù, không cần có lợi ích, cả thời gian và không gian, cũng không gì ảnh hưởng được.”
Ôn Nhiễm có chút giật mình đứng lặng.
Anh cười:”Nếu em không muốn tin tưởng thì cứ xem như đó là một ngoại lệ đi.Tôi chỉ hi vọng, em không cần thất vọng với tình yêu, cũng đừng sợ hãi, nếu như gặp được ngoại lệ, hãy cho người đó một cơ hội, được chứ?”
……………
Kì thi cuối kì ở đại học B luôn khiến cho sinh viên uể oải vô cùng.Trên MSN có một học sinh trong lớp năm nhất không chịu nổi gánh nặng cuộc thi mới ” quấy rầy”Ôn Nhiễm.Ôn Nhiễm thực bất đắc dĩ nhưng vẫn phải lên mạng một chút xem sao, nhưng mà, cũng thực dài dòng nha.
“Ôn Nhiễm, báo cáo dự án đầu tư của cậu đâu cho mình xem một chút.” Đồng Chu xoay người lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này vì tâm trạng có chút không ổn định, điểm của Đồng Chu cũng sút không ít.Bây giờ phải ứng phó với cuộc thi, bắt buộc phải nỗ lực học bù.
Lưu Phỉ Phỉ ca thán:”Thất tình đúng là gây nên tổn thất lớn a, nếu làm không tốt cả đời lại bị ảnh hưởng.”Nói xong lập tức bị thưởng một nắm đấm.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn bạn cười cười.Bỗng lại nhớ đến điều gì đó, thoáng thất thần.
Trên đường về kí túc xá, Ôn Nhiễm vuốt vuốt áo của mình, nghe thấy Lưu Phỉ Phỉ đi phía trước hét lên kinh ngạc:”Tuyết rơi.”
Lập tức cô cảm nhận được có bông tuyết lạnh buốt rơi trên cổ, Ôn Nhiễm rụt cổ lại, kéo áo cao lên nhưng vẫn thấy lạnh như băng.
“Mình muốn ước nguyện “.Lưu Phỉ Phỉ hô to một tiếng, Ôn Nhiễm và Đồng Chu cùng lúc nhìn bạn,”Có bộ phim điện ảnh nói, tuyết đầu mùa là thời điểm rất linh thiêng, chúng ta thử xem.”
Còn có những điều mê tín như vậy sao?Ôn Nhiễm thầm liếc bạn một cái, lại thấy Đồ