Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Mèo Folk Scotland

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341018

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1018 lượt.

g tay len, màu tím nhạt, vừa đẹp lại không chói mắt.Ôn Viễn thấy nhếch môi cười:”Cho bạn trai chị a?”
Ôn Nhiễm đỏ mặt nhìn em.Đôi mắt xinh đẹp bị ánh sáng từ đôi găng tay phất phơ càng thêm rạng ngời
Ngày hôm sau,Ôn Nhiễm nhận được điện thoại của Kiều Vũ Phân, gọi cô đến Ôn trạch một chuyến.Ôn Nhiễm có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Đã lâu không đến đây.Bác ngồi đối diện, cầm ly trà hoa nhài lẳng lặng nhìn mặt bàn.Kiều Vũ Phân giờ đã mang kính lão,Ôn Nhiễm chợt nhận ra rằng, mọi người bên cạnh mình rồi dần già đi, thời gian trôi qua cũng thực nhanh mà.
Kiều Vũ Phân nhìn cô một cái:”Nhiễm Nhiễm, cháu có bạn trai phải không?”






Ôn Nhiễm sững sờ, ly trà trong tay chao ra ngoài một ít, cô bị nóng mới hoàn hồn lại.KiềuVũ Phân giật mình, cuống quýt lấy khăn lau sạch sẽ cho cô, oán trách nói:”Cô bé ngốc, khẩn trương cái gì chứ.”ÔnNhiễm cúi thấp đầu, nhận khăn tay rồi nhẹ lau.
“Nóng lắm không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu, khẽ cười:”Không sao đâu bác.”
Kiều Vũ Phân hít một hơi, chợt nhớ ra gì đó cười nói:”Còn nhớ ông nội từng làm cháu phỏng một lần không?Cháu nói không được nói với mẹ, sau này mẹ cháu không biết sao biết được, gọi điện mắng bác, còn nói nếu cháu bị thương ở trong nhà này một lần nữa sẽ không bao giờ cho cháu bước vào đây một bước.”Bà ngừng một lát rồi cảm khái nói:”Mẹ cháu, thật thương cháu mà.”
Ôn Nhiễm chớp mắt, có chút ấm ướt:”Vâng.”
Điện thoại reo, cô không thèm để ý liền nhấc máy, là anh.
“Bạn học Ôn Nhiễm, em đang ở đâu?”
“À…. em ở bên ngoài.”
Đầu dây khẽ ừ:”Bên ngoài là chỗ nào?”
Tầm mắt cô đảo quanh, rồi mới phát hiện ra mình đang ở đâu không biết.Thành phố B rất lớn, nói quen cũng không hẳn là quen, nói lạ cũng giống như xa lạ, cô nhìn quanh một hồi, sau đó nhỏ giọng:”Em cũng không biết nữa.”
Đầu dây trầm mặc vài giây, thản nhiên nói:”Em quay lại đi.”
Ôn Nhiễm lập tức nghe lời quay đầu lại, sau đó cô thấy chiếc xe màu xám quen thuộc, từ từ về phía cô.Xe vững vàng dừng lại bên đường, cửa kính hạ xuống, cô hơi khuất tầm nhìn, sau mới thấy đôi mắt quen thuộc đó, ôn hòa mà im lặng.Lúc đó giống như cô đã hiểu được lòng mình, dù có cách xa đến đâu, cũng có người hiểu được cô.Cô mở miệng, giọng khàn khàn có chút ủy khuất khó hiểu.
“Anh không phải đi công tác hai tuần sao?Mới có một tuần.”Người nào đó tuần trước gọi điện thoại cho cô khi ở sân bay, nói tổng bộ GP Anh quốc có việc anh phải sang Luân Đôn một chuyến.
Bây giờ, bởi vì hạng mục đó xảy ra ít vấn đề nên tạm thời dừng lại.Diệp Dĩ Trinh vội vàng quay về ngay.Nhưng mà xem ra, vị bạn học này không có bộ dạng vui mừng lắm.Diệp giáo sư nhíu mày:”Anh sợ không trở lại, cô bé đó sẽ chạy mất.”
Ôn Nhiễm phồng má, mở cửa xe ngồi xuống, máy sưởi ấm áp làm cho cô thực thoải mái, thả lỏng hơn nhiều.Đã thành thói quen, chỉ cần bên cạnh có anh, cô sẽ luôn cảm thấy nhẹ nhàng tự tại như thế.
“Anh sao gần đầy đi công tác mãi thế?”Ôn Nhiễm lẩm bẩm một tiếng.
Diệp Dĩ Trinh thản nhiên liếc mắt nhìn con mèo nhỏ một cái, khóe môi cong lên:”Cơm chiều đã ăn chưa?”
“Em không đói.”Cô dựa sát ghế, buồn ngủ.
Thấy tâm trạng cô không tốt, anh cũng không hỏi:”Không đói cũng chịu khó ăn gì đó đi.”
Nói thì nói vậy, xe vẫn dừng lại ở một siêu thị.Ôn Nhiễm ngỡ ngàng rồi nhìn về phía anh:”Đến siêu thị làm gì?”
Người nào đó rất bình tĩnh:”Về nhà ăn cơm, tất nhiên phải đến siêu thị rồi.”Sau đó vuốt lại mái tóc hỗn độn của cô,”Không muốn xuống thì ở trên xe chờ anh, nhanh thôi.”
Ôn Nhiễm ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, anh là muốn làm cơm cho cô ăn sao?
Nhà của Diệp Dĩ Trinh ở trung tâm thành phố B, Ôn Nhiễm cũng không phải lần đầu đến, nhưng mà tinh tế đánh giá thì là lần đầu tiên.Nhìn quanh một vòng mặt cô lại đỏ lên, thế là lủi vào phòng bếp.
“Đầu bếp, khi nào có thể ăn cơm, em đói.”Cô bày ra vẻ mặt đáng thương.
Đầu bếp tiên sinh thản nhiên liếc cô một cái, động tác dứt khoát đâu vào đấy:”Trong túi có bánh quy, đói bụng thì ăn trước một chút, đợi cơm lát nữa mới xong.”
Ôn Nhiễm chạy đi tìm túi, rồi nhảy lại mang theo hộp bánh:”Không phải con nít mới ăn loại này sao?”
Diệp giáo sư cười nhạt:”Cho nên anh mới mua.”Sau đó nhìn cô theo kiểu”Ăn hay không tùy em”, tiếp tục nấu cơm.
Ôn Nhiễm đấu tranh tư tưởng một lát, vẫn hung hăn cắn cắn túi.
Đợi cơm chiều bày lên bàn, Ôn Nhiễm đã ăn xong hộp bánh rồi.Bàn ăn cũng đơn giản ba món, màu sắc phối hợp.Ôn Nhiễm quả thực sợ ngây người, nhìn đầu bếp, chạy qua khen anh hai tiếng:”Thầy Diệp, anh cái gì cũng làm được sao?”
Diệp giáo sư liếc nhìn cô, cười nhẹ.Đương nhiên, nấu cơm, nuôi động vật, nhất là khi một loài có thói quen ăn uống không tốt lắm.
Ăn uống no say Ôn Nhiễm bỗng nhớ ra gì đó vội chạy đến phòng khách lấy từ túi xách ra một cái hộp rồi đưa món quà tới trước mặt Diệp giáo sư.Diệp Dĩ Trinh dời mắt khỏi màn hình máy tính, có chút nghi ngờ nhìn hộp quà.
Ôn Nhiễm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng:”Là em khi đi dạo phố thấy thích hợp nên mua.”
“Vậy sao?”Anh nở