Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I

Có Ai Yêu Em Như Anh - Phần I

Tác giả: Minh Moon

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134864

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/864 lượt.

òng, còn lại thì như cây hoa cứ héo dần héo dần cho đến chiều tối thì héo rũ, chỉ mong hết giờ để về nhà. Đúng là tổng giám đốc, cũng phải cần có phẩm chất hơn người bình thường thật!
- Lại đây! – Phong nhẹ nhàng bảo. Họ đi về phía khu vực “private area”. Nguyên chỉ tấm biển:
- Khu vực riêng tư này là sao ạ?
Thế Phong không trả lời ngay. Anh dẫn cô ra một ban công bên ngoài dãy phòng, nơi có đặt một bộ bàn ghế bằng gỗ thô mộc giữa một vùng cây cảnh và hoa cỏ xanh mướt. Một khu vườn trên sân thượng! Thảo Nguyên nhìn đã thấy thích. Cô khoan khoái hít một hơi. Phong chỉ một cái ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống, còn anh đi lấy hai tách cà phê sữa đá thơm lừng, mát lạnh. Ly của Nguyên nhiều sữa hơn một chút. Họ cùng ngồi uống cà phê, thưởng thức gió trời không khí thoải mái của một chiều ngày hè nhẹ nhàng lướt về trên phố phường. Đã lâu rồi, Nguyên mới nhìn thấy nắng vàng cuối ngày như mật, chắc nó cũng thơm tho giống vị của cà phê đang chảy trong họng cô.
Sau đó vài ngày, trong lúc xếp hàng đi mua cà phê ở quán di động đậu gần công ty, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nguyên: nếu như làm người yêu của tổng giám đốc, thì mỗi ngày có được anh pha cà phê cho uống không nhỉ?
Thời hạn một tháng dần dần bị rút ngắn. Câu trả lời vẫn lơ lửng ở một nơi nào đó, chưa đến được với cô gái. Đồng ý hay không đồng ý, đó mới là vấn đề!
Sau lần gặp nhau ở buổi tập huấn, Nguyên có gặp lại Phong một lần nữa. Đó là trong một buổi hội thảo về kinh tế do sSở Công thương tổ chức. Hội thảo diễn ra ở một khách sạn năm sao sang trọng, có cả sự tham dự của bộ trưởng bộ kinh tế và nhiều nhân vật lẫy lừng khác. Tổng giám đốc của Thành Tín cũng có một bài tham luận. Nói gặp anh, chính là “gặp” lúc anh đọc bài tham luận của mình, chứ thực ra cũng không có cơ hội gặp riêng. Anh mặc comple màu đen, thắt cravat màu xanh dương, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt điển trai, dù có hơi trẻ nhưng đứng trên bục trông oai phong vô cùng. Giọng điệu của anh khi diễn thuyết hùng hồn, thuyết phục, điệu bộ tự tin, phong thái đĩnh đạc. Khi anh trả lời chất vấn cũng rất lưu loát và gẫy gọn.
Nguyên ngồi dưới không thể nào rời mắt khỏi người anh. Lúc đó cô nhận ra rằng, dù anh muốn một người bạn gái xuất sắc cỡ nào, thì cô gái ấy cũng sẵn sàng quỳ gối để được ở bên anh. Vậy mà tại sao, anh lại để ý đến cô, một nhân viên tầm thường, tài năng không có, nhan sắc tầm tầm? Nguyên không hề thiếu tự tin, chỉ là cô thực tế. Nếu như anh thực tốt đến như vậy, mà anh lại để ý đến cô, thi chẳng phải đó là điều may mắn không thể tưởng tượng được của cô đấy hay sao? Trong lòng cô, đã nảy sinh một sự ngưỡng mộ dành cho anh. Nhưng mà nhận lời làm bạn gái, bắt đầu hẹn hò, thì mọi sự sẽ thế nào? Suy nghĩ nhiều cũng vậy! Chi bằng, cô muốn làm một phép thử theo cách của riêng mình!
======
Xem khỉ xem hươu nai thôi, là cũng vui lắm rồi! Thật đấy! Cô thấy chỉ cần như vậy, là cũng đủ vui lắm rồi!
Phép thử đến vào một ngày chủ nhật đẹp trời. Trước cửa vườn bách thú trung tâm thành phố, giữa các cháu thiếu niên nhi đồng hớn ha hớn hở, giữa các bậc phụ huynh tất bật kèm cặp lũ trẻ của họ chỉ chực chạy ào vào cổng… là một cô. Cô này phải gọi là “cô” vì so với các bạn nhỏ thì “già” lắm rồi. Vậy mà hôm nay cô ấy cũng muốn đi chơi vườn bách thú cơ đấy! Hóa ra là Đặng Thảo Nguyên hẹn tổng giám đốc của Thành Tín đi Sở thú. Cô không dám gọi điện, chỉ nhắn tin vào số điện thoại riêng của anh. Sau khi nhắn xong, cô cũng không tin tưởng rằng anh sẽ đồng ý gặp cô ở vườn bách thú. Nhưng không ngờ anh trả lời là được.
Nguyên giơ tay lên xem đồng hồ. Còn vài phút nữa là giờ G sẽ điểm. Anh còn chưa tới. Hay là anh đã suy nghĩ lại, không thèm đến nữa? Thực ra Thế Phong còn đến sớm hơn cả Nguyên. Nhưng lại đội mũ chùm hụp ngồi ở một quán cóc gần đó. Cô không phát hiện ra anh. Còn anh thì thoải mái “theo dõi” từ lúc cô tới, đứng ở trước cổng. Cô nhìn quanh quất một lượt, đứng yên một lát, rồi đi đi lại lại, thậm chỉ còn dậm chân tại chỗ, vặn vẹo vài động tác thể dục rất ngộ nghĩnh.
Cô giữ xe nôi giúp một bà mẹ để người ta bế em bé lên. Sau đó bà mẹ trẻ nói gì đó, trao đứa bé cho Nguyên. Hình như cô ta muốn rảnh tay để chuẩn bị sữa cho con. Nguyên cẩn thận đỡ lấy đứa trẻ nhỏ xíu, áp nó vào người, đung đưa nhè nhẹ. Sau đó cô cúi xuống nựng nó, nghịch với những ngón tay của đứa trẻ. Em bé quẫy đạp chân tay ra chiều thích thú lắm. Thảo Nguyên cười vang. Một người đàn ông xuất hiện, tay cầm vé vào cổng, dường như là cha của đứa nhỏ. Anh ta tiến lại chỗ Thảo Nguyên, nhận lại đứa con. Sao lại có người đàn ông vô duyên thế nhỉ! Lẽ ra phải là mẹ đứa bé tới mà ẵm lại chứ!
Một bác già ngồi cạnh anh, chỉ vào cảnh trước mặt nhận xét:
- Bé tí thế kia đưa đi chơi thì biết cái gì mà dẫn đi?
Biết chứ sao không biết. Thế Phong nghĩ vậy, nhưng do cảm thấy có chút bực mình trong người, anh đáp lại:
- Đúng vậy. Phụ huynh này không biết nuôi con!
Đúng giờ hẹn, Thảo Nguyên thấy ai đó dùng ngón tay đập đập nhẹ lên vai cô. Anh tới rồi! Thật là trùng hợp. Sáng nay, cả hai người cùng mặc