
Tác giả: Minh Moon
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 134878
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/878 lượt.
ường lệ, là một trong số ấy. Nhưng hôm nay, cô được đi với toàn các cao thủ.
Khi Phong và Nguyên tìm được ba người kia, thì họ đang đứng uống Macallan Sherry Cask quanh một chiếc bàn tròn nhỏ cùng với một vài người bạn mới làm quen được. Nguyên không thích whisky, nên cô nhấm nháp một chai bia Corona 4,6%. Lần giao tiếp này cũng thoải mái, không có cảnh anh một ly, tôi một chén nên cũng đỡ cho cô.
- Nào, chúng ta cùng ra salsa thôi. – Vị khách nữ hào hứng nói, sau đó quay ra mời Ngọc Thái. – Tôi với anh một đôi nhé!
Ngọc Thái hào phóng cúi đầu ra dấu hân hạnh, đồng thời chìa tay ra, dẫn người đẹp lên sàn nhảy. Thế Phong nhìn sang Nguyên:
- Anh đẹp trai quá, không rời mắt được. – Nguyên trả lời làm Phong cười rộ lên. Phong cười trông rất đẹp. Thực ra vẻ trẻ trung và huyên náo hợp với anh hơn là ánh mắt lạnh và nét mặt nghiêm nghị nơi công sở.
Phong vừa lái xe, vừa đưa một tay mở nắp hộc gần vô-lăng, lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho Nguyên:
- Thưởng cho em, vì đã khen anh.
Cô đỡ lấy chiếc hộp nhung đỏ nâu, trông giống như hộp đựng nữ trang. Khi mở ra, đúng là bên trong có một chiếc nhẫn thật. Chiếc nhẫn được làm từ bạch kim, mặt là hình con cóc có gắn những viên đá pha lê trong suốt, tỏa ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm. Mặc dù cóc là một con vật xù xì xấu xí nhưng không ngờ lên một tác phẩm nữ trang trông lại nghệ thuật như vậy. Ngoài ra cô từng thấy những người làm nghề dính tới kinh doanh, thường coi cóc là biểu tượng may mắn cho tiền tài và thành công. Chiếc nhẫn có giá trị nhưng theo phán đoán của Nguyên thì giá của nó không phải là quá lớn, vì thế cô nhận, đeo thử nó vào ngón cái.
- Anh tặng em nhẫn con cóc để cầu may bán đắt à?
- Không phải! – Câu trả lời của anh hoàn toàn bất ngờ đối với cô. – Vì anh là hoàng tử ếch!
Không phải cóc mà là ếch. Anh cũng thật là hay. Một chiếc nhẫn cóc may mắn lại trở thành nhẫn hoàng tử ếch. Nói vậy, hóa ra anh đã trao cái mạng ếch của anh cho cô giữ! Cô tháo chiếc nhẫn ra, cẩn thận cất lại vào hộp.
- Không đeo luôn à?
- Không dám! Phải giữ gìn cho kỹ ạ.
Biết cô đùa nhưng anh không phản đối, vẫn chăm chú lái xe. Những ngón tay thon dài cầm lái thỉnh thoảng lại gõ nhịp nhịp vào vô lăng, tựa như đang nghe một bài hát không lời. Thực ra trong đầu Phong lúc này đang toan tính. Thời gian của anh và Nguyên ở bên nhau quá ít. Ở nhà cô có cha mẹ quản, không phải anh thích gặp là đến. Công việc của cô lại độc lập, tiếng là nhân viên dưới quyền anh nhưng chẳng chịu sự quản lý trực tiếp của anh, không thể thích là gọi cô đến được. Làm sao đây? Hay là thuyên chuyển công tác của cô lên tổng công ty? Điệu thỏ về gần hang, ấy mới chính là thượng sách!
*****
Anh chỉ còn biết vẽ em để đong thêm nhớ nhung.
Đã lâu lắm rồi Nguyên mới lại bước vào khuôn viên của học viện Mỹ thuật. Nhớ lại ngày xưa, biết bao lần cô tới đây, chỉ để ngồi yên lặng chờ Trường Giang vẽ tranh. Anh nói khi nào xong việc sẽ đi đón cô nhưng cô không chịu, cứ thích lặn lội hai chặng xe buýt, lấy chờ đợi làm cái cớ để được ngồi ngắm anh vẽ say sưa. Anh biết sở thích kỳ lạ của cô, riết rồi cũng quen, mặc kệ cô ngồi một góc xưởng vẽ. Còn mua cho cô một túm nệm đặt sẵn vào chỗ cô hay ngồi. Cô nhẵn mặt ở khoa Mỹ Thuật đến nỗi sinh viên và giáo viên trong trường đều biết Nguyên là bạn gái của sinh viên xuất sắc Nguyễn Trường Giang.
Khuôn viên trường cũng chẳng có gì thay đổi so với mấy năm trước đây. Chỉ có sinh viên là mới. Trông họ sành điệu hơn nhưng phần nhiều vẫn giữ chất nghệ sĩ lãng tử rất riêng mà các ngành học khác không có được. Nguyên qua một khoảng sân có trồng nhiều cây bàng tán tròn, tới hành lang hẹp, rẽ trái để tới phòng trưng bày. Cô đụng một người đàn ông to béo ở gần cuối khúc cua. Ông ta đeo kính trắng, dáng dấp giống thầy giáo. Nguyên lên tiếng:
- Dạ, em xin lỗi thầy!
- Cô này, đi đứng… Ơ, là em à?
Thầy giáo lấy tay lau lau mắt kính, sau đó khẳng định:
- Đúng là em rồi!
Nguyên còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì ông thầy phẩy phẩy tay:
- Em đi nhanh lên đi. Phòng triển lãm phía này này.
Hình như những thầy giáo khoa Mỹ Thuật đều có chút không bình thường. Nguyên nghĩ thầm trong đầu, tiếp tục tiến bước. Tới đến phòng trưng bày, cô thấy rất nhiều sinh viên và khách tham quan ở đó. Tuyết Mai từ xa nhìn thấy, réo gọi tên cô ầm ĩ:
- Nguyên! Thảo Nguyên! Ở đây!
Không khí trong phòng trưng bày đột nhiên im lặng trong một thoáng. Rồi nhiều tiếng xì xầm nổi lên:
- Là cô ấy! Là cô ấy!
…
Giọng điệu y hệt như ông thầy ban nãy cô gặp ngoài hành lang. Thực ra cũng chẳng có gì lạ lùng. Chỉ cần liếc một cái quanh phòng trưng bày, Nguyên đã hiểu ra mọi chuyện. Tất cả các bức tranh đang treo trên giá, trên tường kia đều chỉ vẽ một người: chính là cô!
Các bức vẽ sử dụng chất liệu màu nước. Kỹ thuật vẽ màu nước của Giang đã đạt đến trình độ điêu luyện. Anh dùng những mảng màu lớn, trong suốt, bút pháp khoáng đạt nhưng lại rất sâu sắc. Cô gái trong các bức chân dung chỉ được vẽ một kiểu duy nhất là bán thân với hướng chính diện, vẽ trên giấy