
Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341168
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1168 lượt.
trong tủ quần áo mặc vào người.
Tếu Ảnh chắc đã quá quen với việc này nên chẳng hề có phản ứng gì. Chỉ có mình tôi trợn tròn mắt nhìn Trịnh Thường mặc vào người đang bốc mùi mồ hôi một chiếc áo mới mà lấy làm kinh ngạc
Người mẹ hiền vợ thảo Tếu Ảnh đã làm xong một bữa cơm thịnh soạn, trong đó có món khoai tây chua cay, đậu phụ sốt cà chua, món chân giò và món cá xào thịt nạc.
Trịnh Thường nếm món chân giò rồi nói: "Sao mà nhạt thế này, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em tự nấu ăn vừa phiền phức vừa không ngon, sao không mua thức ăn sẵn cho rồi?" Tếu Ảnh nhìn Trịnh Thường, tay cầm đũa đang giơ lên chợt buông thõng xuống.
Trịnh Thường nếm thêm miếng cá xào thịt, rồi lại chê bai: "Món này cũng nhạt. Thôi anh phục em rồi. Đưa ví đây cho anh, anh tự xuống nhà mua bát mỳ bò ăn cho xong bữa."
Tếu Ảnh do dự một lát rồi lục tìm chiếc ví KITTY hồng đưa cho Trịnh Thường. Trịnh Thường cầm lấy ví, ngoảnh đầu lại nói với tôi: "Xin lỗi tí nhé, em cứ ăn tự nhiên."
Trịnh Thường ra khỏi nhà không đóng cửa. Một cơn gió lùa vào làm cánh cửa sập đến "rầm" một tiếng, cả căn phòng rung lên.
Đó là lần đầu tiên tôi ăn cơm ở nhà Tếu Ảnh sau sáu tháng Tếu Ảnh ra ở riêng. Bữa cơm hôm đó, tôi và Tếu Ảnh đều cắm mặt vào an, ai cũng có những suy tư riêng, muốn nuốt hết vào trong những điều không vui.
Con gái mà được chiều chuộng thì sẽ trở nên nhõng nhẽo, còn con trai mà được chiều chuộng quá sẽ dần trở nên vô trách nhiệm. Tếu Ảnh là điển hình về việc quá chiều chuộng Trịnh Thường.
Từ lúc ở nhà Tếu Ảnh về, tôi không trở lại căn phòng của hai người đó lần nào nữa. Tôi không thể chịu đựng được khi chứng kiến những cảnh đó. Còng Tếu Ảnh thì từ hôm đó như đứa trẻ bị thương. Vì thế hai chúng tôi cũng ít liên lạc với nhau hơn, cho đến một hôm tôi đọc được một tin rao bán đồ ở trên diễn đàn trường.
61. Tếu Ảnh có thai
Hôm đó, trong lúc đang lướt đọc diễn đàn trường, tôi đọc được một chủ đề mới đăng có tựa đề là: Phá thai cần tiền, bán gấp di động đời mới.
Tôi tin rằng nếu là bạn, khi đọc được một bài ccó tựa đề như thế, bạn sẽ tò mò bấm chuột để vào xem bài. Nội dung bài viết đó như sau:
Bạn gái tôi lỡ để mang thai, đang cần tiền để đưa cô ấy đi nạo thai. Tôi có một chiếc điện thoại Samsung đời mới muốn bán với giá rẻ. Mọi người ai có nhu cầu đừng nên trả quá rẻ, hãy cùng giúp đỡ tôi. Xin liên hệ với số máy 139xxxx1145 để biết thêm thông tin cụ thể về chi tiết máy.
Tôi đọc đến số điện thoại này, bỗng thấy rùng mình. Đó là sỗ điện thoại của Tếu Ảnh. Hai chúng tôi lúc trước đã cùng nhau mua điện thoại, cùng đi mua sim, hai số điện thoại liên tiếp nhau. Của Tếu Ảnh là 1145. còn của tôi là 1155.
Điện thoại đã bị dập.
Sang ngày hôm sau nữa, Hứa Lật Dương hỏi tôi: "Có phải Tếu Ảnh có bầu không em?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại: "Làm sao anh biết?"
Hứa Lật Dương cười nói: "Trịnh Thường nói với anh."
"Trịnh Thường tìm anh vay tiền à?"
"Không, anh ấy chỉ kể cho anh thôi. Bạn gái mình có thai, rất nhiều thằng con trai đều đi kể với các anh em của mình."
Câu nói đó làm tôi cảm thấy gai gai trong người: Sự coi trọng về khả năng tình dục và tính sĩ diện của con trai vượt quá sự tưởng tượng của tôi. Làm bạn gái có thai hoá ra cũng có thể là một tiêu chuẩn để đem ra so sánh và tự hào.
Ngày hôm sau, tôi đến thăm Tếu Ảnh.
Trông sắc diện của Tếu Ảnh rất kém, ánh mắt ảm đạm. Cái vẻ ảm đạm đó bao kín cả con người Tếu Ảnh, trông vô cùng tiều tụy.
Bởi vì tôi đã biết chuyện cô ấy mang thai nên hai người chúng tôi gặp nhau bỗng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đúng là, nếu như đã kết hôn thì lúc có thai, sẽ chủ động vui mừng mà đi báo với bạn thân, lúc đó nhing thấy nhau mặt mày rạng rỡ, ánh mắt nụ cười sẽ hiển hiện niềm hạnh phúc. Còn như hoàn cảnh bây giờ, Tếu Ảnh có thai. Dù cho mối quan hệ của chúng tôi có tốt đến mấy, tình cảm có sâu đậm đến mấy thì vô hình trung, vẫn có một bức tường chắn giữa hai chúng tôi. Có thể cô ấy ngượng ngùng, có thể buồn phiền, có thể ân hận, thậm chí có thể là có chút tự ti. Nói tóm lại là thấy có gì đó thiếu tự nhiên và khó xử. Bởi vì, dù cho thế hệ của chúng tôi bây giờ đã sống thoáng bao nhiêu đi chăng nữa thì việc chưa kết hôn mà đa mang thai cũng chẳng hay ho gì.
Tôi thương Tếu Ảnh nhưng cũng không thể thừa nhận rằng trong thâm tâm tôi cũng có một chút cảm thông mang màu sắc của sự khing thường. Thông cảm có lẽ vốn mang màu sắc của sự khinh thường, chỉ là chúng ta luôn làm cho cái sự cảm thông đó đẹp lên mà thôi. Cái sự khinh thường này nó vô cũng nhỏ bé còn tôi thì sợ sệt, giấu giếm nó. Chính vì thế, một cách tự nhiên, tôi cũng cảm thấy rất ngại ngùng.
Im lặng một hồi lâu, Tếu Ảnh chủ động nói về chủ đề liên quan đến Trịnh Thường.
"Bây giờ mình rất hận anh ta!" Đó là lời bộc bạch đầu tiên của Tếu Ảnh.
Hận? Hận thì làm được gì chứ? Người đó là do cậu tự chọn, cậu tự yêu, không ai ép buộc gì cậu. Tôi thực sự rất muốn tranh luận với Tếu Ảnh nhưng lại không thể thốt nên lời.
"Bây giờ tớ đã thấy mình thật n