Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Lý Lý Tường

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341871

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1871 lượt.

ái gì đâu.” Chu Dạ tin hắn nói được làm được, cái người này thật vô liêm sỉ, chẳng gì là không làm được. Đành phải đồng ý đứng dậy, với lấy áo khoác, đầu óc vẫn còn choáng váng, nặng nề.
Lúc Chu Dạ chạy tới nhà hàng, lập tức có nhân viên phục vụ chào đón: “Chu Dạ tiểu thư phải không? Xin mời đi theo tôi.” Dẫn cô đi tới lầu trên, vô cùng lễ phép, chu đáo.
Chu Dạ đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi bia rượu nồng, trên bàn chén bát hỗn độn, còn có người đang thu dọn. Vệ Khanh đang ngồi dựa bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trên tay còn cầm điếu thuốc, lại không hút, để mặc làn khói lượn lờ bay lên. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu trên vai hắn, quang ảnh lần lượt thay đổi, chớp mắt nhìn qua, hình như một bên mặt có vết xước. Thấy cô đứng ở cửa, đem vật trong tay dập tắt, nói: “Em đã tới rồi, lại đây ngồi đi.” Lại yêu cầu phục vụ mang trà lên.
Giờ phút này, hoàn cảnh như này, không khí thật hài hòa, làm cơn giận tràn đầy trong lòng cô vơi đi không ít, nghe lời hắn ngồi xuống đối diện. Hắn hỏi: “Em muốn uống gì? Có quen uống trà không?” Chu Dạ lắc đầu, cô đang bị cảm, trong miệng nhạt nhẽo, không muốn uống trà. Hắn lập tức nói: “Vậy uống sữa nóng nhé. Sắc mặt em không tốt, môi tái đi kìa, sao vậy? Bị cảm rồi sao?” Hắn liếc mắt đã nhận ra cô không thoải mái.
Chu Dạ hít hít mũi, mũi cô bị nghẹt nghiêm trọng, hô hấp khó khăn nhưng vẫn thản nhiên nói: “Vẫn tốt, anh tìm tôi có việc gì sao?” Có phải hắn muốn một lần nữa chuốc lấy phiền nhiều không vậy.
Vệ Khanh vài ngày không gặp cô, thấy cô gầy đi nhiều, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng, đành phải quay sang nói chuyện chính: “Em học khoa mỹ thuật tạo hình phải không? Anh có một một công việc nhỏ, em làm không?” Hắn khiến cho Chu Dạ mất việc làm, coi như bồi thường cho cô vậy.
Chu Dạ không nghĩ tới là nói về việc làm, vì thế liền hỏi: “Làm việc gì, anh nói đi.” Vệ Khanh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Công ty anh cần một bức tranh lớn để làm công tác tuyên truyền, giống như bọn em mở triển lãm ấy, cần ý tưởng tốt, và phải bắt mắt nữa. Em làm hay không? Giá cả thương lượng.”
Chu Dạ nhìn hắn đánh giá, không biết là hắn có dụng ý gì, trầm ngâm một lúc. Hắn nhún vai: “Em không làm thì sẽ có người khác làm, anh chỉ hỏi qua em thôi.” Chu Dạ cảm thấy dường như cuộc nói chuyện này chỉ đơn giản nói về công việc, vì thế nỏi: “Giống bức tranh sơn dầu ở phòng triển lãm hay sao?” Hắn gật đầu: “Đại loại thế, dùng để tuyên truyền mà, nhưng mà phải làm tốt. Em chắc có khả năng chứ?”
Chu Dạ không chút do dự nói: “Đương nhiên, đại khái là anh muốn to chừng nào?” Hắn nghĩ nghĩ một lúc nói: “Rộng bốn thước, dài hai thước đi.” Công trình này cũng không phải là nhỏ, một mình cô không có khả năng làm xong. Nhưng nếu đã có việc làm, sao có thể từ chối chứ, vì thế gật đầu nói: “Được, tôi làm. Giá bao nhiêu? Anh định thế nào?” Việc này vốn không dễ dàng, chẳng những phải tự mình thiết kế, còn phải bò lên bò xuống, chẳng những tốn kỹ thuật mà ngay cả sức lực cũng phải bỏ ra hết.
Vệ Khanh nhíu mày, rõ ràng là cô vẫn muốn trả thù, hỏi lại: “Em nghĩ bao nhiêu là thích hợp?” Chu Dạ âm thầm tính toán, theo giá thị trường mà nói chừng 8.000 tới hơn 10.000, điềm tĩnh nói: “20.000”. Hắn đã nói như vậy, cô sẽ đẩy giá trên trời, xem hắn trả tiền rơi xuống đất thế nào.
Vệ Khanh bất động thanh sắc, nhìn cô nói: “Giá này có vẻ hơi cao nhỉ.” Chu Dạ liền hỏi: “Vậy anh định bao nhiêu?” Cô vốn là sư tử mồm to, cò kẻ mặc cả là việc đương nhiên. Vệ Khanh thản nhiên nói: “6.000!” Chu Dạ nhảy dựng lên: “6.000? Anh đi xem mấy người nổi tiếng đi, không đòi anh trả 100.000 thì cũng là 80.000.” Vệ Khanh cười nói: “Đáng tiếc là bây giờ em vẫn chưa phải là người nổi tiếng.” Hiện giờ cô chẳng qua chỉ mới là một sinh viên, chẳng là gì cả.
Chu Dạ bị hắn làm cho mất hứng, ngồi xuống, trên thương trường, cô không phải là đối thủ của Vệ Khanh, vì thế đành sửa lại. “15.000”. Vệ Khanh cũng không nói nhiều, đáp luôn: “8.000. Em không làm, anh bảo người khác làm.” Chu Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, thì thảo chửi nhỏ: “Gian thương bất lương.”
Hắn cười, “Anh là người kinh doanh, đạo lý chính là không thể làm thâm hụt tiền lời của mình được, 8.000. chi trả tiền xe, tiền ăn. Giá cả không thể không hợp lý.” Chu Dạ không còn cách nào khác, ai bảo hắn làm ông chủ cơ chứ, cô chỉ là người làm công, đành phải cắn răng mà đáp ứng thôi. Chẳng trách Vệ Khanh nhiều tiền như vậy, hóa ra là toàn bóc lột sức lao động những người như cô.
Cô cầm cốc sữa còn lại uống một hơi cạn sạch, đứng lên nói: “Cụ thể công việc thế nào, chúng ta sẽ liên lạc sau, có thể tôi sẽ cần người giúp.” Vệ Khanh tỏ vẻ không ngại nói: “Việc này do em phụ trách, em chỉ cần làm tốt cho anh là được rồi. Sau khi anh kiểm tra, thấy hài lòng, lập tức trả tiền.”
Hai người đi ra ngoài, bọn họ giờ phút này đổi thành quan hệ ông chủ- người làm thuê. Chu Dạ chào hắn xong, nhấc chân muốn đi ngay. Vệ Khanh lại giữ cô lại: “Đợi chút.” Đưa cô tới cửa hàng thuốc gần đó, hỏi người bán thuốc về bệnh cảm, rồi đưa cho cô: “Đã ốm rồi thì đừng có quá sức, cẩ