
Tác giả: Lý Lý Tường
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341872
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1872 lượt.
n thận bệnh nhỏ trở thành ốm nặng, như vậy là mất nhiều hơn được đó.”
Hắn cũng là có ý tốt, Chu Dạ cũng không từ chối, nhận lấy, nói cảm ơn. Vệ Khanh lại vươn tay, cười nói: “Sinh viên Chu Dạ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nhìn hắn khôi phục bẳn sắc tinh anh nơi thương trường, Chu Dạ cũng vui vẻ đưa tay ra, bắt tay với hắn, cười nói: “Được.” Lúc này đây, cái bắt tay này là dấu hiệu đưa bọn họ tới một khởi đầu mới.
Tranh cãi
Edit: Ishtar
Chu Dạ tìm Trương Suất, kể về việc làm thêm ở chỗ Vệ Khanh cho hắn nghe, hỏi hắn có hứng thú làm cùng cô hay không, kiếm được tiền thì cả hai chia đều. Cô nói một mình cô thì làm không xong nên Trương Suất lập tức đồng ý, rồi hai người vội đi mua thuốc màu, công cụ chuẩn bị cho công việc. Buổi tối, Chu Dạ ôm máy tính thiết kế đồ họa, chỉ qua vài buổi tối, đã biến thành mắt cú vọ, quả nhiên, kiếm tiền từ tay Vệ Khanh cũng chẳng dễ dàng gì.
Bàn luận với Trương Suất mấy lượt, trong việc thiết kế này hắn thành thạo hơn cô, sửa chữa nhiều lần rồi mới đem qua cho Vệ Khanh xem thử. Vệ Khanh bảo cô cứ trực tiếp gặp trưởng phòng tuyên truyền bàn bạc, không cần trưng cầu ý kiến của hắn. Chu Dạ le lưỡi làm mặt quỷ, khoản tiền này cô nắm chắc rồi.
Hai người mang đồ đạc dụng cụ tới công ty Vệ Khanh, cũng chỉ là tòa nhà cao hơn mười tầng mà thôi, nhưng việc canh phòng rất chặt chẽ, nhân viên ra vào đều phải xuất thẻ để kiểm tra. Cô cũng chỉ biết Vệ Khanh kinh doanh vàng bạc đá quý kiếm lời, “Vân Mã” chính là nơi kinh doanh trang sức đá quý nổi tiếng. Nhưng tới công ty hắn mới phát hiện, hắn không chỉ kinh doanh đá quý, mà còn kinh doanh bất động sản cùng nhiều lĩnh vực kiếm lời khác. Chỉ cần lĩnh vực nào có tiềm năng, hắn đều làm. Tiền đồ rộng mở, tài chính mạnh, sau lưng lại có người hỗ trợ, làm ăn thuận buồm xuôi gió, phát triển không ngừng, thảo nào ra tay xa xỉ như vậy, coi tiền như cỏ rác.
Vệ Khanh nhớ tới một chuyện, hỏi: “Là bạn cùng khoa Mỹ thuật tạo hình sao?” Chu Dạ gật đầu: “Đúng thế, là bạn cùng lớp cùng khoa, Trương Suất rất giỏi, nên tôi mới nhờ cậu ấy giúp.”
Vệ Khanh nhớ tới người bạn học khoa Mỹ thuật tạo hình lần trước thay Chu Dạ nghe điện thoại, có lẽ chính là người tên Trương Suất này. Thấy bọn họ muốn rời đi, liền gọi lại nói: “À, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, các bạn mỗi người viết một bản báo cáo, cũng không khác lý lịch trích chéo là mấy, ghi lại thành tích học tập, địa chỉ gia đình, nhớ có cả ảnh thẻ, số tài khoản ngân hàng, để chúng tôi còn gửi tiền lương qua nữa.”
“Nga, đúng rồi, có một chuyện thiếu chút nữa đã quên, đem của các ngươi một cái nhân tình huống viết một phần báo cáo đi ra, cùng lý lịch sơ lược không sai biệt lắm, tận lực kể lại điểm, phụ thượng ảnh chụp, điện thoại, gia đình địa chỉ, chi phiếu hào cập khai tạp địa chỉ, đến lúc đó hảo đem tiền lương đánh đi qua.”
Hắn có dụng ý muốn điều tra gia cảnh của Trương Suất, đây chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn đã tốn bao nhiêu tâm tư cùng thời gian với Chu Dạ như vậy, không thể để kẻ khác ngồi mát ăn bát vàng được!
Ngày hôm sau hắn gọi điện cho Chu Dạ, hỏi qua loa một hai câu về công việc, sau đó chuyển tới chủ đề chính, làm bộ như vô tình hỏi: “Bạn cùng lớp Trương Suất của em, có vẻ không đơn giản nhỉ.” Câu nói này có hàm ý khác. Trương Suất có cơ hội sớm chiều ở chung với Chu Dạ, hắn phải thúc đẩy, dọn sạch tảng đá chắn dưới chân, suy nghĩ nhiều biện pháp.
Chu Dạ cho là hắn cường điệu về Trương Suất nhưng cũng gật đầu nói: “Đúng rồi, Trương Suất rất lợi hại, rất chăm chỉ, nỗ lực cố gắng. Không giống như những bạn học khác, ỷ vào trong nhà có quyền có thế, cả ngày không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chơi bời hư hỏng.” Người học nghệ thuật, tiền bạc trong nhà thường bị mang đi tiêu xài hoang phí. Đương nhiên cũng có ngoại lệ là Chu Dạ.
Vệ Khanh hỏi: “Quan hệ giữa em và Trương Suất rất tốt sao?” Chu Dạ gật đầu: “Ừ, lớp tôi chỉ có tôi và hắn còn chăm chỉ học bài, bình thường cậu ta cũng giúp tôi nhiều việc. Mà… anh có việc gì không? Có bạn gọi tôi rồi.” Vệ Khanh cũng nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người khác gọi cô, đang định do thám tình hình một chút, vậy mà đành phải cúp mát.
Có lẽ Chu Dạ còn chưa biết Trương Suất là thiếu gia con nhà quyền thế, vì thế đối xử không khác biệt thường ngày. Thư ký bước vào nhắc hắn: “Vệ tổng, Trương cục trưởng cục Thuế vụ đang ở phòng họp.” Vệ Khanh vội vàng đi ra ngoài, cười nói: “Trương cục trưởng, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Trương cục trưởng năm nay khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình, khí thế uy nghiêm, thân thể có vẻ mập ra, cũng nói: “Vệ tổng khách khí quá rồi, đâu có, đâu có.” Xử lý công sự xong, Vệ Khanh còn tự mình đưa Trương cục trưởng ra ngoài, còn muốn mời ông ta đi ăn tối, cố ý đi vòng qua bộ phận tuyên truyền.
Chu Dạ từng gặp qua vài vị lãnh đạo mặc âu phục qua lại nên cũng không quan tâm, đem cây thang để gọn sang bên cạnh. Đến lúc Trương cục trưởng đi tới gần trước mặt, trong lúc vô ý nhìn