Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341688

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1688 lượt.

i.
Âm Hạng Thiên ngăn chận tức giận, cúi người kéo tay tôi: "Em đi theo anh!"
"Buông tay!" Ba người đồng thanh nói.
Âm Hạng Thiên không chút cử động, cố ý kéo tôi rời khỏi. Bà nội bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn, bà nội đành phải bắt Âm Nhị Nhi ra tay, Âm Nhị Nhi đã sớm có ý muốn thu thập Âm Hạng Thiên, hôm nay lấy được cơ hội, tự nhiên xuống tay không lưu tình, lúc tôi còn đang ở giữa quyền cước của hai người đàn ông, Bà nội lại lên tiếng "Bảo trọng thân thể, chúng ta đi trước."
Ngay sau đó, túm tay Ninh Vũ nói: "Đừng xem náo nhiệt, đi mau!"
Ninh Vũ bĩu môi, nở một nụ cười sáng chói với bà nội, bà nội rốt cuộc cũng theo phen mình cháu trai, vừa thấy chúng tôi chuẩn bị rời đi, vội la lên: "Lão Tam, cậu gây nữa, đi xuống đây, ngay cả cơ hội gặp lại cũng bị mất!"
Âm Hạng Thiên mất hồn, lập tức bị một quyền của Âm Nhị Nhi, Âm Nhị Nhi đắc chí vừa lòng lui sang một bên, Âm Hạng Thiên bị một quyền kia làm cho tỉnh mộng, vẻ mặt thẩn thờ nhìn tôi: "Nhất định phải như vậy sao?"
"Chỉ có thể như vậy thôi." Tôi mím môi, bình tĩnh nhìn hắn. Tâm vẫn đau như cũ, mà tôi cũng không muốn khóc, có lẽ, đây chính là đau thương đến phế tâm
Trong nhận thức của tôi, từ khi hắn thừa nhận đứa bé kia, chúng tôi liền không thể cứu vãn được nữa, không còn dây dưa cần thiết. Tôi và hắn, Bách Khả và Hạng Thiên, hoàn toàn kết thúc.
Trong phòng đang náo nhiệt trở lại yên tĩnh, dì Lưu mang theo đám người tiểu Tần đi xuống lầu, dì Lưu kính cẩn nói: "Phu nhân, tiểu thư hành lý đã thu thập xong."
"Đưa chúng lên xe đi." Bà nội nói.
"Vâng" dì Lưu hơi gật đầu, mang theo ba gương hành lý lớn đi ra cửa, rương hành lý có bánh xe, kéo trên sàn nhà phát ra tiếng rột rột, đó cũng là âm thanh duy nhất tôi nghe thấy.
Tôi cố ý tránh tầm mắt của Âm Hạng Thiên, xoay người cúi chào bà nội một cái thật sâu "Bà nội bảo trọng."
Bà nội cứ gật đầu.
"Nhị cả, anh cũng bảo trọng!"
Âm Nhị Nhi cười gật đầu.
Ninh Vũ đặt tay qua vai của tôi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Tôi gật đầu một cái, xoay người rời đi. Bỗng Âm Tam Nhi lên tiếng hỏi: "Bách Khả, em phải đi đâu?"
"Đi một nơi không có anh." Tôi yên lặng thu thập cõi lòng của mình, không mang theo một tia lưu luyến nào, nâng bước chân rời đi "Muốn nói chúc anh hạnh phúc, nhưng tôi rất hẹp hòi, mình phải hạnh phúc trước, không có cách nào chúc phúc anh."
Tôi lại thấy Phật nói rất đúng, Đời người có tám cái khổ: Sinh là khổ; già là khổ; bệnh là khổ; chết là khổ; lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ; không đạt gì mình ưa thích là khổ; nói tóm lại: mọi thứ dính líu đến Ngũ uẩn(*) là khổ.
(Ngũ uẩn là: sắc, thụ, tưởng, hành và thức - trong cơ thể )
Tôi không muốn chúc phúc, cũng không muốn bởi vì căm hận mà khổ. Một chút cũng không muốn! Đã từng, tôi yêu trong chờ đợi, hôm nay, yêu đã quá hạn, nếu như có thể, tôi cũng chẳng muốn nhớ lại đoạn tình yêu này.






Ánh mặt trời chói chang chiếu khắp muôn nơi, vào đầu thu nên không khí có chút hiu quạnh.
Lúc xế trưa, Âm Hạng Dương mang theo hai cái túi giấy đựng thức ăn mua từ tiệm thức ăn nhanh gần công ty đến công viện nhỏ, dưới tán cây ngô đồng đã nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Âm Hạng Thiên.
Âm Dạng Dương dạo bước tiến lên, đem một túi giấy nhét vào trong tay Âm Hạng Thiên: "Ăn cơm."
Âm Hạng Thiên đưa đôi mắt hững hờ liếc nhìn đại ca, rồi nhường một phần hai băng ghế dài cho anh mình, nhiệt độ của thức ăn truyền qua bao giấy xuyên đến lòng bàn tay của hắn nhưng hắn cũng không cảm thấy thèm ăn.
"Ngày mai Hạng Kình phải đi qua châu Úc, em thay hắn tiếp quản công việc. . . . . ."
Âm Hạng Dương mỉm cười: "Nhị ca của anh chẳng chuyên tâm làm việc, ai cũng như cậu ta, chắc công ty sẽ sớm phá sản"
Bách Khả cười hì hì một tiếng: "Cũng đúng, nhưng anh vừa làm việc vừa phải biết cho mình thời gian nghỉ ngơi."
Âm Hạng Dương liếc mắt nghiêng tai nhìn em trai mình một cái, thản nhiên nở một nụ cười, Âm Hạng Thiên nhíu chặt chân mày, đứng dậy liền đuổi theo, nhưng mới xê dịch thân thể, thì Âm Hạng Dương đã cúp điện thoại rồi.
Âm Hạng Thiên cau mày nói: "Sao cúp?"
Âm Hạng Dương trả lời một cách bân qươ: "Điện thoại của Bách Khả hết pin rồi."
Âm Hạng Thiên cắn răng, tay nắm chặt, yên lặng khẽ nguyền rủa: kao!
Mặt Âm Hạng Dương không biểu cảm nói "Đã bị dạy dỗ rồi, có biết ngoan ngoãn chưa?"
Âm Hạng Thiên cau mày: "Có ý tứ gì?"
Âm Hạng Dương thở dài nói: "Đừng nói cho anh biết cho đến bây giờ em vẫn chưa nhìn ra cái gì gọi là quá khứ, cái gì là hiện tại; không biết mình đã làm gì để người khác tổn thương nhé."
Âm Hạng Thiên nghe lời của đại ca nói mà giật cả mình. Mặc dù Bách Khả đã rời đi vài ngày, nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì, tựa như mọi chuyện đều là quá khứ, chính xác mà nói, từ sau khi Bách Khả rời đi, hắn cũng có chút hồ đồ lờ mờ, tựa như trong ý thức có một cái gì đó chiếm cứ. Hắn cơ giới hóa giờ làm việc, máy móc trong chuyện ăn uống, cũng không màn đến chuyện ăn mặc. Hắn còn thường xuyên rơi và