
Tác giả: Ni Nam Đê Ngữ
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341686
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1686 lượt.
o trạng thái mất hồn, tỷ như mới vừa rồi, hắn chỉ chợt nhớ đã đến giờ ăn cơm, liền rời đi công ty, nhưng tại sao hắn không có đi vào phòng ăn? Mà lại vào công viên này, hắn không hề có chút ấn tượng nào.
"Thang máy đến." Âm Hạng Dương chợt mở miệng.
Âm Hạng Thiên đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra, hắn đang đi đường như kẻ mộng du, trở về công ty từ lúc nào?
Phòng làm việc của hai người không ở cùng một tuần, đến tầng mười bảy thì cửa thang máy chậm rãi mở ra. Âm Hạng Dương muốn mở miệng nhắc nhở vài câu, nhưng chưa kịp nói gì thì Âm Hạng Thiên đã đi ra ngoài, mặc dù, hắn đã kéo suy nghĩ của mình trở về, nhưng hắn cũng không biết gì cả, Âm Hạng Dương đưa đôi mắt nhiều suy nghĩ nhìn về bóng lưng kia
Sau đó Âm Hạng Dương lắc đầu một cái, nhấn thang máy cho đi đến lầu mười chín, cửa kim loại lần nữa trượt ra, đang muốn đi vào phòng làm việc thì bị Âm Hạng Kình cản lại: "Em đang muốn tìm anh đây."
"Có chuyện gì sao?" Âm Hạng Dương lên tiếng hỏi.
"Chuyện nhỏ." Âm Hạng Kình trả lời một cách hời hợt
Âm Hạng Dương không có nhiều lời, cùng em trai đi vào phòng làm việc.
Âm Hạng Dương ngồi xuống bàn làm việc, vừa lật xem tập văn kiện vừa nói: "Nói đi."
Âm Hạng Kình tựa vào bàn làm việc, nhẹ nhàng nói: "Anh nghĩ xem đứa bé trong bụng Nhiễm Du có phải của Âm Tam Nhi không?"
Tay Âm Hạng Dương dừng lại, ngước mắt nói: "Em phát hiện cái gì sao?"
Âm Hạng Kình nhún vai: "Tối hôm qua lúc em đi ăn cơm, vô tình gặp Quân Dật và Nhiễm Du. Vừa nhìn thấy em, vẻ mặt hai người đó vô cùng sợ hãi, lúng túng, chần chừ không chịu xuống xe"
Âm Hạng Dương hiểu rõ ý tứ trong câu nói của em trai, anh khôn khéo cơ trí, vô cùng cẩn thận, trong công việc là kẻ nhìn sâu xa, dùng cái đầu để tính toán. Đáng tiếc, tính tình cổ quái, làm chuyện quá độc, nên rất ít người có thể trụ vững bên cạnh anh
"Em nghe lén. . . . . ." Âm Hạng Dương ngừng nói, sửa lời nói: "Em không cẩn thận nghe được cái gì rồi phải không?"
Anh dám lấy hiệp ước trên bàn đánh cuộc, chắc chắn là em hai đã nghe được cái gì đó hay ho rồi. Âm Hạng Kình nở một nụ cười sáng chói, sau đó, trực tiếp đi tìm em ba.
Khóe môi Âm Hạng Kình nhếch lên, dùng giọng điệu của một kẻ ngoài cuộc mà nói: "Nhiễm Du nói: đứa bé không phải của anh! Lạc Quân Dật nói: em cũng đâu xác định nó chắc chắn là của Âm Hạng Thiên? Nhiễm Du không nói nữa."
Âm Hạng Dương ném gãy cây bút trong tay, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận.
Âm Hạng Kình cười khẽ: "Lão đại, làm sao anh càng lớn tuổi lại càng nóng giận như thế hả?"
"Đây chính là chuyện nhỏ mà em nói sao?!" Âm Hạng Dương tự nhận mình đủ bình tĩnh, không bằng, anh đã rất muốn đem sự nóng giận của mình đạp cho Âm Hạng Kình văng ra ngoài
Âm Hạng Kình lơ đễnh mà nói: "Đứa bé không ra đời, chính là chuyện nhỏ. Chỉ là, đứa bé này khẳng định không gánh nổi. Lão đại, chuyện này cứ để cho em đi, kế tiếp. . . . . . Làm chút gì đây?" Âm Hạng Kình vừa nói chuyện hướng ngoài cửa đi "Trước tiên là đi tìm lão tam nói chuyện một chút."
Âm Hạng Dương bị lời nói của anh đoạt lấy lực chú ý, đợi khi anh phản ứng kịp, đuổi theo ra khỏi phòng làm việc thì đã chẳng còn thấy Âm Hạng Kình ở đâu nữa. Âm Hạng Dương không để ý khẽ nguyền rủa vài câu sau đó chạy đến phòng làm việc của Âm Hạng Kình.
Thư ký Đồng Phỉ đang đứa nói chuyện điện thoại đưa mắt ngơ ngác nhìn bên ngoài, là cô hoa mắt sao? Mới vừa rồi đã thấy Quý công tử Kình Thiếu hăng hái tiến vào thang máy? Nếu như thế sao giám đốc lại chạy xuống cầu thang, bộ có chuyện gì sao? Có phải anh em nhà họ Âm cãi nhau không
Đợi Âm Hạng Dương không để ý hình tượng vọt vào vào phòng làm việc của em ba, Âm Hạng Kình đứng đó cười khanh khánh nói Âm Hạng Thiên: "Lão Tam, cậu thích cái mũ màu xanh lá hả?"
"Hạng Kình, em đi ra ngoài cho anh!" Âm Hạng Dương thấp giọng khiển trách, anh thừa nhận tính tình của em hai rất chọc người, lại là người có thủ đoạn độc ác, mỗi khi làm việc chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi
Âm Hạng Kình lơ đễnh khoát tay, ánh mắt không chuyển liếc nhìn Âm Hạng Thiên nói: "Lão Tam, em đừng để ý lão đại, mau lại đây nói chuyện với Nhị ca đi, có chuyện rất vui muốn kể cho em."
Âm Hạng Thiên ngăn chận đáy lòng đang tức giận, bình tĩnh ung dung nó: "Chết xa một chút!"
Âm Hạng Kình giơ chân lên, đá một cước, hung hăng đá vào ống quyển của em ba, trên gương mặt vẫn là nụ cười nửa miệng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Không thể không tôn trọng người lớn."
Âm Hạng Thiên vỗ vai, giơ tay lên muốn đánh trả, lại bị Âm Hạng Dương ngăn cản: "Đây là công ty!"
Âm Hạng Thiên không cam lòng thu tay lại, nhưng đôi mắt vẫn sắt như đao: "Vậy vì sao người bị co rút thần kinh này lại đến quầy rầy phòng làm việc của em!"
Âm Hạng Dương bất đắc dĩ nhắc nhở: "Hạng Kình, mục đích của em đã đạt được."
"Có đạo lý, vậy các người cứ nói chuyện đi nhé, em phải đi ăn cơm trưa đây." Dứt lời, Âm Hạng Kình thản nhiên đi ra ngoài, nhưng nó không có nghĩa là anh không có suy nghĩ tiếp theo, kết quả là, sau khi anh ngồi ăn bữa trưa, lại đưa đôi mắt sáng quắc trở về phò