Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341238

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1238 lượt.

ỉ cần chị trói chân được Thẩm Hi Nhiên là tốt rồi. Còn về Dương Tử, đời này em không muốn gặp hắn nữa, nửa điểm cũng không.”
“Thẩm Hi Nhiên hiện tại rất ngoan, chị nói một, anh ấy không dám nói hai.” Trình Thần kiêu ngạo nhíu mày, lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch Tịch, em thích Dương Tử thế nào chẳng lẽ chị không biết. Nó ra nước ngoài du học, chỉ riêng tiền gọi điện thoại cũng đủ cho em mua vé máy bay sang Mỹ. Nó kêu mùa đông lạnh, em liền gửi áo khoác qua. Nó nói hết tiền, mỗi tháng em đều để dành gửi sang. Tiền này là tiền em không dám ăn, không dám mặc, em tưởng chị không biết sao. Em hết lòng hết dạ với nó để rồi cuối cùng nó trở về đòi chia tay với em. Loại đàn ông như vậy em có thể nhịn nhưng chị thì không!”
Tôi hơi mím môi nhưng lại không thể phản bác một lời.
“Chị biết tính em cái gì cũng để trong lòng, ngoài mặt thì tỉnh bơ nhưng trong lòng không biết đau đớn bao nhiêu mà kể. Lúc em còn hẹn hò với Dương Tử, chị đã không thích nó rồi, lần này chị không cho nó biết mặt là không được.”
Trình Thần đanh giọng rồi nghênh ngang lái xe đi mất.
Một mình tôi về nhà, ngồi ngẩn người trong phòng khách một chút, bỗng nhiên cảm thấy chịu không nổi không khí tịch mịch này bèn mở tivi, vặn volume đến mức cao nhất. Tôi ngơ ngác nhìn màn hình nhưng trong đầu tràn ngập hình ảnh buổi gặp gỡ hôm qua với Dương Tử. Bỗng dưng một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong ti vi đập vào tầm mắt tôi.
“A.” Tôi không khỏi kinh hô, chẳng phải là anh chàng pha rượu đẹp trai kia sao! Hắn đang gãi đầu, ngại ngùng mỉm cười. Một phóng viên xuất hiện, giải thích “Tối qua một người đàn ông nhìn thấy vài người cầm dao giết người ở phía sau quán bar vì thế gọi điện báo cảnh sát, không ngờ khi cảnh sát huy động lực lượng đến nơi thì đó là một cảnh quay của một bộ phim xã hội đen. Sự nhầm lẫn này khiến cho…”
Nhầm lẫn…
Xấu hổ quá nhưng tôi lại cảm thấy sự nhầm lẫn này cũng không tệ lắm, làm cho tôi có cơ hội ăn sạch một anh chàng cực phẩm như vậy. Người đàn ông kia….tôi lại nhớ bộ dáng như hoa sen mới nở của anh ta sáng nay, còn có những đoạn trí nhớ ngắt quảng tối qua nữa thì trên mặt từ từ đỏ ửng—mẹ nó, thật là mê người!!
Thôi thì coi như đã ăn được một bữa đại tiệc trong đời này vậy.
Từ nay về sau, người này cũng không xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa, đây chính là suy nghĩ trong lúc đó của tôi.
Nửa tháng sau, lúc tôi quăng mất tiêu lời nói của Trình Thần khi trước thì chị đột nhiên gọi điện cho tôi: “ Tám giờ tối nay, quán bar Tuyệt Địa, chị cho cô trọng sinh từ tuyệt địa”, chưa chờ tôi có ý kiến chị đã ngắt điện thoại.
Tôi cầm điện thoại im lặng hồi lâu, nghiêm túc lo lắng có phải hay không bà chị này lại nghĩ ra trò quái chiêu gì nhưng cũng cực kỳ tò mò muốn biết chị ấy sẽ dùng cách gì để chỉnh Dương Tử một trận đây. 
Ý tưởng muốn trả thù bạn trai cũ của tôi cuối cùng cũng đã chiến thắng. Tôi vớ lấy túi xách, trang điểm thật xinh đẹp, tươi tắn đi đến quán bar.
Tám giờ tối, chân tôi còn chưa bước tới ghế lô của Trình Thần thì đã nghe một trận cười vang, trong đó nghe rõ tiếng Trình Thần hô to: “Uống đi! Uống đi! Dương Tử, nếu là đàn ông thì cạn ly!”
Khi tôi đẩy cửa vào, trong phòng im bặt, không ai chớp mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người tôi. Tôi nhìn thoáng qua, trong phòng đa số là bạn học đại học của Trình Thần, đều là người quen cũ nên chuyện trước kia giữa tôi và Dương Tử bọn họ đều rõ ràng. Buổi tụ tập hôm nay…nhất định là do Trình Thần gọi bọn họ đến.
Cuối cùng ánh mắt của tôi dừng ở người đàn ông đang đứng ở quầy bar, mà bên cạnh anh ta có một cô gái nước ngoài đang úp mặt trên quầy ngủ mê mệt.
“Hà Tịch! Cuối cùng cô cũng tới đây.” Trình Thần uống say khướt, lảo đảo chạy đến giữ chặt tôi, “Đến đây, đến đây, mọi người xem thử bạn gái mới của Dương Tử so với Tịch Tịch của chúng ta như thế nào?”
Mọi người đều trầm mặc.
Tôi tinh tế đánh giá cô gái nước ngoài đang ngủ say kia. Thì ra hắn ra nước ngoài tìm bạn gái? Dáng người cũng không tệ, trong lòng tôi tràn ngập sự lãnh lẽo.
Dương Tử quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, nhất định đã bị Trình Thần chuốc không ít rượu.
Anh ta nói: “Cô vừa lòng chưa ?” Trong thanh âm chứa đựng sự xa lạ, phòng bị cùng cừu hận. Mặc dù trước khi đến đây tôi đã làm công tác tư tưởng với mình nhưng khi nghe anh ta nói như thế trong lòng lại nhói lên một cái. Tôi chợt nghĩ đến đoạn thời gian ngày đêm nhung nhớ, những đêm thức trắng tăng ca vì anh ta, lòng càng thêm chua xót. Lồng ngực tôi lúc này căng đầy cảm giác chua chát, tức giận chỉ muốn tìm một nơi nào nhanh chóng phát tiết ra.
Trình Thần nghe xong lời này của anh ta, ngửa cổ, quyệt mông muốn mắng chửi người, tôi túm nàng lại, nhìn Dương Tử. Tôi chưa kịp nói lời gì thì anh ta đã mở miệng: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Thật ra tôi cảm thấy giữa tôi và anh ta chẳng còn gì để nói nhưng thấy điệu bộ của Trình Thần dường như muốn lột da ăn tươi nuốt sống hắn thì tôi buộc phải gật đầu đồng ý. Trình Thần không chịu liền bị mọi người xúm lại ngăn cản.
Dương Tử dẫn tôi