Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341261

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1261 lượt.

nhà anh đi.” Tần Mạch nói, “Hà Tịch, ít ra mỗi ngày anh cũng có thể nhìn thấy em.”
Tôi trầm mặc hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Tần Mạch, anh thật đáng xấu hổ, biết rõ là em không chống lại được chiến thuật dịu dàng này mà…anh lại sử dụng chiêu gì trong mấy cuốn sách cấm trẻ con vậy hả?”
Bên kia cũng im lặng, ai đó ho khan vài tiếng, sau đó thanh sắc Tần Mạch thanh sắc khôi phục lại vẻ đạm mạc trời sinh như thường lệ: “Nghe rõ ràng như vậy hả? Sao mà lần nào em cũng bắt bài anh được vậy.”
“Anh học y chang sách mà !”
“Được rồi.” anh tỏ thái độ không sao cả, “Tối nay anh đón em”
Tôi âm thầm cân nhắc một chút, hỏi: “Anh định cầu hôn với em phải không? Nếu vậy em muốn hoa hồng, nhẫn kim cương và bữa tối dưới ánh nến.”
Tần Mạch lập tức phỉ nhổ nói: “Hà Tịch, em thật ham mê vật chất quá!”
“Không đồng ý? Vậy em đây đi tìm người khác.”
“Hà tiểu thư, lần trước tặng em nhưng em không chịu mà” Tần Mạch có chút ủy khuất thầm oán nói, “Còn quăng mất tiêu luôn.”
Tôi giật mình, “Sau này…anh vẫn chưa tìm lại được?”
“Ừ.”
Tôi nôn nóng: “Anh có cẩn thận tìm kỹ chưa? Xem có lọt vào trong góc kẹt nào không?”
Tần Mạch cúi đầu cười: ” Lúc này mới biết sốt ruột hả? Sao lúc gạt tay anh lại không chút do dự nào hết vậy? Bất quá cũng chỉ là chiếc nhẫn, mua chiếc khác là được…”
Tôi hận không thể chặt rụng tay mình xuống, nhẫn kim cương, trời ơi là nhẫn kim cương đó! Lần đầu tiên trong đời có người tặng nhẫn kim cương cho tôi a! Tôi cương quyết: “Đêm nay nhịn cơm. Anh đón em, tụi mình về tìm nhẫn.”






Trả thù?
Tối hôm đó, tôi và Tần Mạch lung tung toàn bộ căn hộ. Lúc đầu tôi còn tưởng anh gạt mình nhưng sự thật phũ phàng là tìm không thấy. Tôi hối hận, vô cùng hối hận, mặt ỉu xìu, xụi lơ ngồi trên sô pha nhìn chăm chăm vào tay phải của mình, hận không thể chém cho nó một dao cho bõ tức.
So với tôi thì Tần Mạch thản nhiên hơn, anh bình tĩnh ngồi xem tin tức vừa nói, không tìm thấy thì thôi, mua lại cái mới là được chứ gì.
Nhớ lại lúc tôi hất tay Tần Mạch, biểu tình anh rất khó coi, chắc chắn trong lòng khó chịu hơn tôi lúc này rất nhiều, tôi hơi đau lòng, chủ động cọ cọ hai chân anh rồi vòng tay ôm cổ anh thở dài: “Anh nói coi lúc đó em kích động như vậy làm cái gì chứ.”
Miệng nói nhưng lòng lại nghĩ nếu trở mặt với Tần Mạch thì cũng thôi đi, ngàn lần vạn lần cũng không được quay lưng với tiền a, là kim cương, rõ ràng là kim cương nha! Lấy rồi bán cũng được khối tiền…
Tối thứ sáu, tôi và Tần Mạch cùng đi tham dự một buổi tiệc có thể khiến Tần Mạch trả thù.
Chủ nhân buổi tiệc này không phải là Tần Mạch, mà là tổng giám đốc một công ty có quan hệ khá gần gũi với chính quyền, khi tôi và Tần Mạch tay trong tay đến nơi thì bữa tiệc đã tiến hành hơn phân nửa thời gian, tôi cười tươi nhưng âm thầm ngắt, nhéo cánh tay Tần Mạch: “Đều tại anh!”
Tần Mạch rất vui vì so với móng vuốt của tôi thì thứ anh đạt được trước khi ra khỏi nhà càng đáng mừng hơn, cho nên hiếm khi ở trước mặt người khác mà cười rất dịu dàng sau đó nói khẽ với tôi: “Cũng làm phiền Hà tiểu thư hợp tác mới được chứ.”
Tôi thoáng đỏ mặt rồi cắm cúi vào ly rượu không thèm nói tiếp nữa.
Loại tiệc xã giao như thế này thường chủ yếu là nói những câu giao tiếp nhàm chán, đợi mòn mỏi cũng không thấy trò hay như Tần Mạch đã nói tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng hỏi thì bỗng dưng Tần Mạch bấm nhẹ vào tay tôi, theo hướng nhìn của anh, tôi thấy một người đàn ông trung niên hói đầu có vẻ là quan to đi trước, một người khác đầu đầy mồ hôi chạy lúp xúp theo sau, vừa đi vừa khom lưng nói gì đó.
Tôi nhíu nhíu mày: “Người này nhìn hơi quen nha.”
“Ừ, dĩ nhiên rồi. Chu Cục trưởng Cục thuế, lúc trước em đã gặp qua trên bàn tiệc một lần rồi, nếu không gặp ông ta thì em cũng say gần chết như vậy. Hai năm trước thò chân vào ngáng đường Tần thị nhiều nhất chính là ông ta, mà mấy tên hành hung chúng ta lúc trước cũng có dính líu với ổng. Tính sòng phẳng thì người này là kẻ thù lớn của chúng ta.”
Tôi kỳ lạ hỏi: ” Vậy ông ta đang làm gì?”
” Chuyện tham ô, nhận hối lộ bị bại lộ, thừa dịp còn chưa bung bét ra thì phải chạy đi nịnh nọt, lấy lòng sếp tìm ô dù.”
“Một khi đã như vậy, liệu ông ta có thể qua truông trót lọt không?”
Trong thanh âm Tần Mạch mang theo mấy phần ý cười: “Hà tiểu thư, anh mời em đến đây là để xem diễn nha.”
“Anh làm cái gì?”
“Chẳng qua anh giúp viện kiểm sát thu thập một ít bằng chứng nhận hối lộ, tham ô của ông ta thôi.” Tần Mạch nói, “Làm sai cũng nên chịu sự trừng phạt của pháp luật rồi.”
Anh vừa dứt lời, ngoài cửa có mấy người đàn ông trang phục chỉnh tề đi vào, họ đảo mắt nhìn quanh liền cố định trên người Chu cục trưởng, mấy người tiến lên, rút thẻ công tác ra rồi áp giải Chu cục trưởng ra ngoài.
Vị quan to Chu cục trưởng bị dọa mặt mày xanh mét, trên mặt toàn là mồ hôi rốt cuộc cũng bị giải đi trước sự chứng kiến của những nhân vật nổi tiếng trong các giới.
Trước khi ra cửa, Chu cục trưởng oán hận


Insane