
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341250
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1250 lượt.
mà quan trọng hơn cả là nhân hòa. . . Nghiệt ngã là mặc dù sức lực, chiến thuật mà Tần Mạch dùng trên giường với Hà Tịch mỗi đêm đều có thể sánh với khát vọng bóng đá Trung Quốc vượt qua Brazil nhưng đến giờ cái bụng Hà Tịch vẫn chưa có rục rịch gì hết. Tần Mạch khó mà không bóp cổ tay thở dài.
Anh cũng hiểu được, trong cuộc sống đâu phải chuyện gì cũng như ý mình mong muốn, đối với anh hiện giờ chỉ cần mỗi ngày mở mắt tỉnh giấc có thể thấy Hà Tịch há miệng, chảy nước miếng khò khò bên cạnh mình đã là hạnh phúc lớn lao rồi.
Bỗng nhiên Tần Mạch nhớ đến quãng thời gian trước ở Mỹ, ngày ngày đêm đêm đều là công việc, mỗi ngày đều dựa vào thuốc lá và cà phê để vượt qua, thậm chí nằm trên giường bệnh vẫn phải xem xét các văn kiện.
Thời gian đó, anh luôn ảo tưởng Hà Tịch vẫn còn chờ đợi anh, mỗi ngày gọi điện đến kể cho anh nghe hơm nay cô lại gây chuyện gì, giận hờn ai hoặc ăn cái gì không ngon…tuy là cô kể lể, oán thoán cuộc sống phức tạp nhưng anh lại cảm thấy rất ấm lòng, vui vẻ. Điều này chứng minh, Hà Tịch vẫn thích anh, vẫn còn ỷ lại vào anh. Nhưng lúc đó bọn họ đã chia tay.
Hoàn cảnh của anh khiến anh không thể về nước, mà tính cách kiêu ngạo của anh lại không cho phép anh nắm mãi không buông một người mà mình không thể đảm bảo tương lai. Anh nghĩ, Hà Tịch là một cô gái tốt, cô ấy chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
Vì thế khi Dịch Tình nói với anh rằng Hà Tịch không ngừng đi coi mắt đã khiến anh ghen tị và tức giận, thôi thì cứ tìm đại một người kết hôn là được, dù sao cũng đâu có gì khác nhau đâu.
Yêu đương với Dịch Tình nửa năm, hai người cùng dùng cơm, cùng làm việc, thời gian gặp nhau mỗi ngày nhiều hơn thời gian quen biết với Hà Tịch rất nhiều nhưng trong lòng anh không hề có chút rung động. Mỗi lần Dịch Tình chủ động hôn anh thì anh chỉ qua quýt gạt ra.
“Eric, tuy chúng ta không yêu nhau nhưng vẫn là một cặp mà đúng không?” Dịch Tình đã hơn một lần oán hận hỏi, ” Ngay cả hôn môi cũng không được sao?”
Ừ, không được.
Sau đó, anh đến sân bay đưa Dịch Tình và Lee về Trung Quốc, Dịch Tình trêu chọc anh: “Eric, anh thủ thân vì cô ấy cả đời hả?”
Thật ra thủ thân cũng không có gì không tốt. Dù sao anh cũng không thể tiếp nhận người khác, không thể vì mục đích riêng mình mà đẩy người ta xuống nước được.
” Để em về nước tìm hiểu dùm anh, nếu cô ấy chưa lấy chồng thì anh quay về theo đuổi cô ấy đi.” Dịch Tình cười nói, “Chỉ hy vọng cô ấy không đập anh một trận là được.”
Anh nghĩ tới nghĩ lui, tính đi tính lại vô số lần mới quyết định về nước, nhưng anh thật không ngờ, vừa xuống máy bay đã gặp ngay Hà Tịch, cô ấy đang kéo Trình Thần say khướt, vẻ mặt dở khóc dở cười, biểu tình giống y đúc trong trí nhớ của anh.
Tần Mạch định bước đến chào hỏi nhưng chân không nhúc nhích được. . .Lần đầu tiên anh vì tình mà khẩn trương, vô thố đến vậy. . .
Hà Tịch thấy anh sẽ có phản ứng như thế nào? Có khi nào sẽ đánh anh không? Vô thức, anh ôm lấy bụng, khẩn trương nuốt nước miếng.
Dĩ nhiên, Hà Tịch không đánh anh mà chỉ khách khí mà xa cách mỉm cười với anh, so với bị đánh càng làm anh khó chịu nhiều hơn. Giống như từng là sinh mệnh của nhau nhưng giờ đã thành người xa lạ lướt qua nhau. Anh không chịu nổi. . .
Điện thoại rung rung, hai chữ Hà Tịch trên màn hình kéo suy nghĩ anh quay lại, Tần Mạch hơi nhíu mày, nhìn thời gian, mười giờ hai mươi phút, bây giờ mà gọi cho anh. . .chẳng lẽ cô lại gây họa nữa rồi?
Anh nhận điện thoại, nghe thấy hình như bên kia có rất nhiều người đang cãi nhau, rất ồn ào, sau đó lại nghe một tiếng thở dài thườn thượt, Tần Mạch không khỏi nhíu mi, sau đó nghe Hà Tịch đáng thương nói: ” Anh Tần à, em bị xe tông rồi. . . mà thật ra cũng không thể coi như bị xe đụng. . .”
Tần Mạch ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện thì thấy Hà Tịch ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, trên đầu quấn một vòng băng vải trắng toát đang nói gì đó với vị bác sỹ bên cạnh, trên mặt cười thản nhiên, không hề thấy bóng dáng của sự kinh hoảng, bất an.
Anh chăm chú nhìn vịbác sỹ đang đứng cạnh Hà Tịch, nếu anh nhớ không lầm thì đây chính là người bắt cá hai tay với Hà Tịch và một anh chàng bác sỹ khác, tên là Trần gì đó. Một thân áo blouse trắng tinh nhìn thật chướng mắt.
Hà Tịch đang tán gẫu rất vui vẻ với Trần Thượng Ngôn thì quay đầu lại nhìn thấy Tần Mạch sắc mặt đen thui, hầm hầm nhìn mình. Nụ cười trên mặt cô đông cứng, cũng nhìn Tần Mạch một hồi rồi kỳ quái nói: ” Em biết là quấy rầy công việc của anh nhưng tốt xấu gì em cũng là bà xã của anh, em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh đến đây là chuyện dĩ nhiên mà, sao lại làm như em thiếu tiền anh vậy?”
Trần Thượng Ngôn thấy Tần Mạch, cười hiền lành, thức thời chào đi, để lại hai người Hà Tịch và Tần Mạch mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Cuối cùng, Tần Mạch giơ cờ trắng đầu hàng, nhìn Hà Tịch xuống nước ” Em bị xe đụng hả? Em bị cửa toilet kẹp vào đầu chắc, ngốc như vậy.”
” Anh lại giận hờn gì nữa? Đâu phải em muốn mình bị thương đâu. . .” Hà Tịch ủy khuất gãi gãi đầu, “Ai mà biết ra ngoài mua đồ ăn cũng xui như v