
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341249
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1249 lượt.
to tổ bố, cơ hồ che hết tầm mắt.
Trên đường về nhà, Tần Mạch mới nhớ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi thở dài kể lại mọi chuyện cho anh biết. Tần Mạch nghe xong chỉ trầm mặc không nói gì. Sau đó tôi mới biết, tối nay khi tôi và Tần Mạch rời đi không bao lâu Cử Giai Hoa liền tỉnh, sau đó đến công an tự thú…
Tôi chỉ có thổn thức.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Tần Mạch khăn gói đi đăng ký kết hôn. Nhân viên công tác thấy vết thương trên mặt tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần có phải tôi bị uy hiếp đi kết hôn không rồi mới chịu làm thủ tục cho chúng tôi. Tôi thấy nét mặt khó chịu của Tần Mạch khi ký tên liền che miệng cười trộm.
Tần Mạch quay đầu nhìn tôi, chau mày: “Nếu luận về bạo lực, rõ ràng là em đối với anh mới phải”
Tôi thả hai tay: “Nếu Tần tiên sinh ghét bỏ tôi thì bây giờ bỏ của chạy lấy người vẫn còn kịp đó.”
Anh cao ngạo nhướng mày: “Anh thích bị ngược đãi đó, thì sao nào?”
“Vậy em sẽ che chở anh, không để ai bắt nạt anh hết.” Tôi vỗ ngực cam đoan, chọc mọi người xung quanh cười ồ lên.
Cầm hai tờ chứng nhận hồng hồng dưới ánh mắt trời, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng đang ngẩn người nhìn nó chăm chăm.
“Tần tiên sinh.” Tôi nói, “Nửa đời sau nhờ anh chiếu cố nhiều hơn .”
Anh cầm tay tôi, nói nghiêm túc: “Hà tiểu thư, hôm nay chúng ta trở về thảo luận tiếp chuyện tạo ra sản phẩm đời sau đi.”
Khóe miệng tôi cong lên: “Uy cha… Ban ngày ban mặt nha.”
Anh mím môi cười, dày dạn dụ dỗ tôi “Chúng ta có thể thảo luận tới buổi tối, rồi sau đó lại tiếp tục thảo luận nữa…”
Hoàn chính văn
Phiên ngoại: Tần Mạch, có…..
Đêm dài, tiếng thở dốc không ngừng, Tần Mạch khẽ cắn vành tai Hà Tịch, đầu lưỡi trêu đùa trái tai của nàng, một bàn tay không rảnh rỗi, đang hoạt động không ngừng trước bộ ngực mềm mại của cô, khi thì nắn nhẹ, khi thì vuốt ve. Còn bàn tay kia đặt trên lưng cô, áo được vén ngày càng cao.
Bỗng nhiên, Hà Tịch thét lên kinh hãi: “Tần Mạch! Đợi chút. . . Đợi chút. . . Ngừng một chút!”
Tần Mạch cười khẽ bên tai cô: ” Cô Hà à, không ngừng được, em kêu chậm rồi.”
“A! Không được, không được!” Hà Tịch kêu gào thảm thiết, ” Cái eo, tránh cái eo em ra! Lệch xương sống rồi. . .”
Trong bóng đêm, trên trán Tần Mạch nổi đầy gân xanh: ” Em, chẳng ra làm sao cả! “
” Em cũng đâu có muốn vậy.” Hà Tịch khóc không ra nước mắt, ” Giúp em xoa mấy cái, đau quá. . .”
Tần Mạch thở dài: ” Chắc đêm nay xong rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Dịch Tình gửi ảnh cô ôm con đứng dưới tháp Eiffel cười tươi roi rói. Phía sau ảnh còn có một câu——Eric, ánh mặt Paris rất ấm áp, anh dẫn người nhà đến đây đi.
Hà Tịch nhìn câu này hơi nhíu mày, vứt tấm ảnh lên bàn, nửa ghen tuông nửa ghen tị nói: ” Tình cũ rủ anh đến Paris nối lại duyên xưa kìa. Chỉ tiếc người ta có con rồi.”
Tần Mạch đang loay hoay bấm di động, thờ ơ trả lời: “Ừ, lần sau hai vợ chồng mình cũng mang con đến đó.”
Hà Tịch sửng sốt: “Con?”
Tần Mạch tựa tiếu phi tiếu liếc cô một cái: ” Không phải đêm nào tụi mình cũng cố gắng cày cấy hở?”
Hà Tịch giật giật khóe miệng: ” Anh Tần à, ban ngày ban mặt anh nghĩ lung tung gì đó!” Cô dọn đĩa điểm tâm trên bàn, vừa đi vào bếp vừa nói, “Tối nay là tiệc đầy tháng con Trình Thần, anh đừng làm trễ quá. . .hay anh về chở em đi nha?”
“Không đi.” Tần Mạch nhấp một ngụm cà phê: ” Con người ta mà quan tâm làm gì, mấy đứa nhỏ lông tóc chưa mọc đủ đó nhìn phát chán.”
” Đứa nhỏ nào anh nhìn cũng chán thì sau này đừng có sinh con, nếu vậy thì mỗi tối cũng đâu cần cố gắng nữa. . .”
Chưa nghe Hà Tịch nói hết câu, Tần Mạch nhét điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài: ” Tối nay anh về đón em.”
Kết hôn đã gần một năm nhưng hai người vẫn không bỏ được cái tật thích cãi nhau. Tình cảm ngày càng khắng khít cũng không có biến hóa nghiêng trời lệch đất gì nhưng chỉ có một điều chuyện vặt của một người giờ trở thành chuyện của hai người.
Hà Tịch không thích có người lạ đi qua đi lại trong nhà nên không thuê người làm.
Hiện giờ cô đã lên chức, không cần đích thân làm mọi việc nữa nên vì thế mỗi ngày đúng giờ đến sở làm, hết giờ lại về nhà rửa bát, giặt đồ, quét dọn, lâu lâu lên cơn làm biếng lại đùn việc cho Tần Mạch. Tuy trong nhà có hai phòng tắm nhưng sáng sớm nào cũng có cảnh hai người chen chúc trong một phòng tắm, người còn ngái ngủ bơ bơ đứng đánh răng, người tóc tai bù xù ngồi thản nhiên làm nhiệm vụ cao cả. . .
Có lẽ vợ chồng không có tình yêu vẫn có thể giống như thế này, cả hai đều không nhìn ra người kia thích mình đến cỡ nào nhưng kỳ lạ là họ đều biết nếu không có người kia làm bạn thì cuộc sống sẽ trở nên vô vị cực kỳ.
Tần Mạch vừa lái xe đến công ty thì nhận được điện thoại của mẹ, bây giờ là chín giờ ở Mỹ, bà ân cần hỏi thăm sức khỏe hai vợ chồng sau đó chưa đến ba câu đã không ngừng nhắc đến cháu nội tương lai của mình.
Tần Mạch lẳng lặng nghe nguyện vọng thiết thực được ẳm cháu của mẹ một hồi liền lấy lý do có cuộc họp quan trọng để ngắt máy.
Em bé, ai nói là không muốn đâu!!
Nhưng chuyện này phải cần sự phối hơp giữa các yếu tố thiên thời, địa lợi