
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341311
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1311 lượt.
thương thầm trộm nhớ cô. Hạ Phương Phi thường phát hiện những bức thư tình, món quà của đám nam sinh đặt dưới hộc bàn. Cô thường xé hết thư tình còn quà thì mở ra chia cho chị em mỗi người một phần.
Mọi người đều biết Hạ Phương Phi thích ăn socola. Trong ngăn bàn của cô đặc biệt nhiều kẹo socola. Khoảng thời gian đó, Diệp Phiên Nhiên ăn socola đến phát nôn, không nhịn được bèn hỏi Hạ Phương Phi: “Rốt cuộc cậu thích mẫu người con trai thế nào?”
“Mình thích con trai tài hoa, cao ngạo, có thể thuần phục được mình.” Hạ Phương Phi nằm ngửa trên bãi cỏ thao trường nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời rơi trên kẽ lá.
“Mình biết!” Tạ Dật, cô bạn chơi với Hạ Phương Phi từ thời tiểu học không nhịn được bèn tung tin: “Phi Phi rất thích Dương Tịch”
Kể từ sau khi phân ban, Diệp Phiên Nhiên không còn gặp Dương Tịch nữa, cô gần như quên khuấy con người này.
“Mình từng thích cậu ta.” Hạ Phương Phi thoải mái thừa nhận: “Khi đó, chúng mình đều ở chung trong khuôn viên tỉnh ủy, tất cả các bạn nam đều chiều chuộng mình hệt như một nàng công chúa, tặng mình thức ăn ngon đồ chơi đẹp, chỉ có cậu ta là không thèm để ý đến mình. Cậu ta càng phớt lờ mình, mình càng muốn thu hút sự chú ý của cậu ta. Nếu ở trên lớp cậu ta xếp hạng nhất thì mình tuyệt đối không chịu đứng thứ hai. Thế nên, chúng mình từ nhỏ đến khi vào trung học cơ sở, đều là mối quan hệ cạnh tranh.”
“Cậu và Dương Tịch là đôi thanh mai trúc mã từ thời để tóc chỏm ư?” Diệp Phiên Nhiên hỏi.
“Có thể nói vậy!” Hạ Phương Phi gật gù, cặp mắt rực sáng, nụ cười ôn hòa: “Trong mắt tớ có cậu ta nhưng trong lòng cậu ta chẳng hề có tớ. Sau này, chuyện tớ thích cậu ta chẳng hiểu ai truyền đến tai cậu ta. Cậu ta thông qua người khác từ chối khéo với tớ, cậu ta không thích mẫu con gái quá thông minh, mạnh mẽ. Cậu ta thích người hiền lành yếu đuối, vừa gặp đã mến, khiến cậu ta có cảm giác bảo vệ. Từ đó về sau, mình đoạn tuyệt tình cảm với cậu ta.”
“Hóa ra cậu ta yêu mến mẫu con gái giống Tử Vi Cách Cách ư?” Triệu Hiểu Tình tinh nghịch cướp lời: “Cứ tưởng bở! Phi Phi bọn mình sau này là hoàng hậu nương nương rồi chẳng thèm cậu ta nữa!”
Tô Tiệp cũng nói: “Đúng thế, đúng thế, Phi Phi chắc chắn gặp được chàng trai tốt hơn cậu ta. Tớ thấy Tiêu Dương cũng rất được!”
Tiêu Dương là nam sinh duy nhất tốp mười trong lớp phân ban văn. Tướng mạo cao gầy, diện mạo anh tú, ánh mắt u buồn, trong lớp lặng lẽ ít nói, cùng chút mỉa mai nổi loạn. Dáng vẻ ngạo nghễ này mang chút phong cách của Tạ Đình Phong.
“Theo tin tức đáng tin cậy thì Tiêu Dương có ý với Phi Phi đấy! Nghe nói, lần trước socola Dove là cậu ta lén lút nhét vào hộc bàn cậu đấy!” Tạ Dật cười tủm tỉm.
Chẳng rõ có phải vì ánh mặt trời gay gắt mà gương mặt Hạ Phương Phi ửng đỏ quyến rũ vô cùng. Cô ngồi bật dậy, nói: “Đi thôi, các chị em, tớ mời các cậu uống Coca!”
“Con bé đó là Diệp Phiên Nhiên đấy hả?” Trần Thần đang ngồi nghỉ bên sân tập, trong thấy Dương Tịch ngẩn ngơ nhìn chăm chăm: “Cô ta dường như thay đổi rất nhiều ròi, cao hơn trước, cũng xinh hơn trước!”
Dáng vẻ hiện giờ của Diệp Phiên Nhiên đã không còn giống với trong ký ức của Dương Tịch nữa. Vóc dáng cao hơn nhiều, mái tóc cũng dài hơn, xõa trên bờ vai, trên làn da láng mịn tô điểm vài vệt đỏ hồng nhạt, toàn thân toát lên cốt cách dáng vẻ tươi đẹp xinh xắn, chẳng còn vóc dáng gầy guộc nhỏ nhắn như trước kia nữa.
Liếc nhìn gương mặt xinh xắn thanh tú của cô, lồng ngực Dương Tịch thắt lại, con tim cậu khẽ run rẩy.
Chia tay nhau nửa học kỳ, cậu rất nhớ cô, nhớ cô vô cùng. Từ ngày cô ra đi, cậu đã bắt đầu nhớ nhung cô rồi.
Có tình cảm của chị em bạn gái, vui vẻ náo nhiệt nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn có chỗ trống tải, cảm giác lạnh lẽo đến khó hiểu.
Diệp Phiên Nhiên vẫn không sửa được thói quen viết chữ trên trang sách, nhất là giờ học chính trị, cô không muốn nghe giảng nên viết bừa vẽ bậy vào sách. Nếu không thì lấy sách che lại, còn mình thì lén nấp phía dưới viết thư cho Thẩm Vỹ.
Những bức thư thường rất ngắn gọn, kể sơ lược về tình hình học tập sinh hoạt gần đây, chẳng hề có ngôn từ hoa mỹ, rất mực bình dị, nhưng cuối mỗi bức thư cô đều gửi kèm bài thơ do mình sáng tác, lung linh huyền ảo, mô phỏng phong cách văn thơ Tịch Mộ Dung [1'>
[1'> Tịch Mộ Dung: Nhà văn, nhà thơ hiện đại Trung Quốc với phong cách trữ tình mượt mà.
Ở độ tuổi này, dường như chỉ có thơ ca mới có thể biểu đạt những cô đơn hiu quạnh, những hoang mang sợ hãi trong lòng.
Tốc độ của hai người chênh lệch khá xa. Đợi đến khi Diệp Phiên Nhiên thở hổn hển chạy vào lớp thì Hạ Phương Phi đã thoải mái ung dung ngồi ở chỗ mình, đang lấy bức thư của cô làm chiếc quạt.
“Phi Phi chết tiệt, cậu trả lại thư cho tớ!” Diệp Phiên Nhiên giận quá mất khôn nói, chẳng ngờ chợt đâm sầm vào một người vừa bước vào. Cô không chú ý, cứ thế cắm đầu tiến lên phía trước.
“Cậu…” Lời vừa thốt lên giữa chừng, cô trông thấy rõ dáng hình người đó, khẽ giật mình. Là Dương Tịch.
“Ờ, tôi đến tìm Đồng Hinh Nguy