
Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341319
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1319 lượt.
, học sinh lớp tám trung học năm thứ hai báo cáo: Lại một kỷ lục nữa được phá vỡ. Đó chính là kết quả của sự phấn đấu ngoan cường cùng sự gian khổ luyện tập. Niềm vinh dự này không chỉ thuộc về một mình cậu ấy, cũng không chỉ thuộc về lớp tám trung học năm thứ hai mà chính là niềm tự hào của toàn thể thầy cô giáo và học sinh trường chúng ta. Dưới ánh nắng mặt trời vàng rực mùa thu tháng Mười, dáng vẻ các bạn anh dũng hiên ngang, tràn đầy sức sống, thỏa sức vùng vẫy tuổi thanh xuân cùng lòng nhiệt huyết. Cố lên! Cố lên! Vì một ngày mai tươi sáng của chúng ta!”
Ngay sau đó là ca khúc diễu hành cổ vũ tinh thần thi đấu sục sôi của tất thảy vận động viên.
Diệp Phiên Nhiên nắm lấy bút, chau mày dưới ánh nắng mặt trời, nhưng chẳng thể viết được chữ nào. Hạ Phương Phi hoàn tất bài chạy 1.500 mét trở về, mệt đến mức thở không ra hơi, đặt mông ngồi xuống cạnh cô, nói: “Nghe kìa, lớp tám lại vừa phát một bản tin nữa, hôm nay đã hoàn thành bốn bản rồi!”
“Lớp người ta có người phá vỡ kỷ lục mà, các bạn nam lớp mình nhắc đến một cái tên thôi cũng khó rồi, tớ có thể viết gì đây?” Diệp Phiên Nhiên kêu ca.
“Chịu thôi, lớp phân ban xã hội, âm thịnh dương suy mà, chỉ có thể dựa vào lực lượng của chị em phụ nữa chúng mình thôi.” Hạ Phương Phi đón lấy chai nước khoáng từ tay Diệp Phiên Nhiên, tu một hơi ừng ực hết nửa chai: “Nhưng mà, cái tên Dương Tịch này ghê gớm quá, học lực xuất sắc, phát triển toàn diện về thể chất và cả đạo đức, làm mình không phục hắn không được!”
“Những cái khác thì còn được, đạo đức thì có chút kém cỏi đấy nhỉ?” Diệp Phiên Nhiên chau mày: “Cậu không thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu ta sao, chảnh muốn chết, quán quân thế giới cũng chẳng tự đắc như thế!”
“Một số bạn nữ thích mẫu người như thế!” Hạ Phương Phi đưa mắt nhìn về phía lớp tám trung học năm thứ hai từ xa, nói giọng suy tư: “Phiên Phiên, cậu thực sự ghét cậu ta à?”
“Không ghét, cũng chẳng thích.” Diệp Phiên Nhiên bắt đầu nghiền ngẫm suy nghĩ, để hoàn tất đoạn mở đầu bản tin dở dang vừa rồi.
Từ sau ngày hôm đó, Dương Tịch trở thành nhân vật nổi tiếng của trường. Trong trường Tam Trung không ai là không biết tên cậu, mức độ nhận được sự tiếp đãi ngang ngửa với nhân vật Kaede Rukawa, thậm chí còn có bạn nữ còn nói: “Dương Tịch chẳng kém gì với Kaede Rukawa!”
Lời nói này truyền đến tai Diệp Phiên Nhiên, cô lấy làm lạ, hỏi: “Kaede Rukawa là ai?”
Tô Tiệp lườm cô: “Bạn Diệp, bạn đến từ sao Hỏa à?”
“Diệp Phiên Nhiên vốn không xem hoạt hình, chẳng ngó ngàng tới lá cải minh tinh, là một hình mẫu học trò tiêu chuẩn, một đứa con ngoan đấy.” Hạ Phương Phi giải thích với bọn họ xong thì quay sang nói với Diệp Phiên Nhiên: “Kaede Rukawa là chàng trai cực cool làm điên đảo tâm hồn biết bao nữ sinh trong bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng Slam Dunk, chẳng những đẹp trai phóng khoáng, hết sức bảnh bao mà kỹ thuật đá bóng cũng rất xuất sắc.”
Diệp Phiên Nhiên hết sức nhẫn nại xem vài tập phim hoạt hình Slam Dunk, cảm thấy lời bình luận của Mitsui Hisashi về Kaede Rukawa rất phù hợp để đánh giá con người Dương Tịch. “Chẳng coi ai ra gì, trầm mặc kiệm lời, mặt mày khó ưa, tự cao tự đại, một tiểu tử kiêu căng không thích giao thiệp lại còn đáng ghét.”
Mỗi người con gái đều có thần tượng của riêng mình. Mẫu người Diệp Phiên Nhiên thích là chàng trai nội tâm, tính tình dịu dàng nho nhã, lọt vào mắt xanh của biết bao cô gái. Dương Tịch thuộc loại hàng hiếm quý giá nhưng lại chẳng phải là tách trà của riêng cô.
Sau đại hội thể thao, tiết trời nhanh chóng chuyển sang đông. Mỗi ngày thời tiết càng trở lạnh hơn, khoác trên người chiếc áo khoác dầy, sau đó đổi sang áo len rồi cuối cùng là áo bông.
Cửa sổ lớp học đều đóng chặt, trên tấm cửa kính phủ một lớp sương mỏng. Diệp Phiên Nhiên ngồi bên cửa sổ, lấy ngón tay vẽ dòng chữ “WEI, Merry Christmast” rồi ngoặc thêm gương mặt quá đỗi buồn cười, quay sang gia nhập vào chủ đề đám bạn thân: “Đêm Giáng sinh, các cậu chuẩn bị đi đâu chơi chưa?”
“Tám giờ, đi quảng trường xem pháo hoa nhé!” Hạ Phương Phi đề nghị.
“Được!”
Đám chị em đồng loạt hưởng ứng.
Tối ngày 24 tháng 12, mọi người làm xong bài tập sớm, kiếm cớ lỉnh ra khỏi nhà tập trung tại trung tâm quảng trường.
Người qua lại trên phố đông đúc, hai hàng cây thông lóe sáng nhấp nháy bên đường, ông già Noel trong trang phục áo đỏ mũ đỏ cùng bộ râu trắng đang có mặt trên phố phát quà. Giọng ca trong vắt như nước của đoàn hợp xướng vọng lại từ nhà thờ cách đó không xa… Một buổi tối với bầu không khí ngập tràn niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Đêm Giáng sinh đốt pháo hoa là tiết mục cố định hàng năm của thành phố D. Năm cô gái đều rất phấn khởi, bọn họ chen chúc trong dòng người hỗn loạn xô bồ, ngước mắt nhìn pháo hoa lóe sáng tuyệt đẹp đang thi nhau nở rộ trên bầu trời đêm tối.
“Đẹp quá!” Diệp Phiên Nhiên xem say sưa.
Triệu Hiểu Tình rụt cổ lại, giẫm chân như điên: “Lạnh quá đi mất!” Cô thích ăn mặc đẹp, không khoác áo bông bên ngoài, lạnh đến phát run. Hạ Phương Phi tháo khăn quàng cổ của mình ra, quấn lên cổ cô rồi nói: “Hay