Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Cớ Sao Mãi Yêu Em

Tác giả: Tâm Văn

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341316

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1316 lượt.

là bọn mình về nhà đi!”
“Lần đầu tiên tớ biết lễ Giáng sinh đẹp thế này đấy!” Tạ Dật chơi đùa say mê, có chút lưu luyến: “Chơi thêm một lát nữa, về sớm thế này chẳng có gì hay ho!”
“Tớ cũng phải về, mai còn phải đi học nữa!” Tô Tiệp than thở nói: “Nếu mà lễ Giáng sinh được nghỉ học thì hay biết mấy.”
Tạ Dật kéo lấy Diệp Phiên Nhiên: “Tớ muốn chơi thêm chút nữa! Phiên Phiên, cậu ở lại chơi với tớ, bọn mình đều ở Thành Nam, chút nữa bọn mình cùng về nhé!”
“Thế cũng được.” Hạ Phương Phi dặn dò kỹ lưỡng: “Các cậu dạo phố tiếp đi, nhớ đừng la cà, về nhà sớm nhé!”
Sau khi chia tay nhóm Hạ Phương Phi, Diệp Phiên Nhiên cùng Tạ Dật đi dạo ngắm thành phố về đêm, hai người hòa mình vào đám đông, đi hết gian hàng vỉa hè này đến gian hàng kia, nào là mỳ Udon, xâu thịt dê nướng, bánh xèo, đậu hũ thối, khoai lang nướng, nếm đủ những món ngon lặt vặt, mãi tận mười giờ hơn mới xoa xoa chiếc bụng no căng tròn cất bước ra về. Trên đường về nhà, Tạ Dật quay sang hỏi Diệp Phiên Nhiên: “Cậu có biết tối nay vì sao Phi Phi vội vàng về nhà không? Cô ấy có hẹn với Tiêu Dương đấy!”
“Thật hay giả thế?” Cô khẽ kinh ngạc.
“Trước giờ tan học, Tiêu Dương mới hẹn cậu ấy.” Tạ Dật nói nhỏ: “Chính mắt tớ trông tháy, Tiêu Dương lén lút gọi cậu ấy ra ngoài, chắc chắn là tỏ tình rồi!”
Trong màn đêm mờ ảo, Diệp Phiên Nhiên trông thấy những đôi tình nhân trìu mến âu yếm, tay trong tay khắp các con phố, lòng chợt hơi chút phiền muộn.
Vì sao cô và Thẩm Vỹ phải đợi hai năm sau mới có thể ở bên nhau?
Đến trước nhà, Diệp Phiên Nhiên và Tạ Dật tạm biệt nhau. Hà hơi vào bàn tay lạnh cóng, cô một mình bước vào khu nhà.
“Này, Diệp Phiên Nhiên, cậu… đứng lại!” Trong bóng tối vọng lại giọng nói thấp trầm. Cô giật mình, quay lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Ánh đèn góc đường yếu ớt rọi chiếu lên bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.






Diệp Phiên Nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.
Dương Tịch, sao có thể là Dương Tịch!
Ánh đèn vàng nhạt bên đường nhuộm mái tóc đen tuyền dày rậm của cậu thành màu xanh đậm. Gương mặt sáng sủa, đường nét tuấn tú hiện ngay trước mặt cô.
Ngần ngừ giây lát, cô khẽ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đợi cậu nãy giờ.” Dương Tịch thấp giọng nói, đôi mắt đen láy tựa hạt pha lê, đang long lanh nhìn cô chăm chú.
“Nếu cậu đã biết, vì sao còn chạy đến đây làm gì nữa?”
Đúng vậy, rõ ràng đã biết, vì sao tôi còn vẫn thích em? Vì sao nhất mực phải là em chứ?
Giọng điệu lạnh lùng của Diệp Phiên Nhiên khiến Dương Tịch như muốn chết đứng nhưng cậu không cam lòng. Tối qua cậu thức cả đêm viết một bức thư tình dài lê thê, lúc này nó đang được giấu trong túi quần cậu.
Cậu rút ra, nhét bừa vào tay cô: “Đây là thư tôi viết cho cậu, mong rằng cậu sẽ nghiêm túc đọc nó…”
“Không cần đâu!” Diệp Phiên Nhiên cự tuyệt. Cô lùi về sau một bước, mạnh mẽ nói: “Thật thứ lỗi, Dương Tịch, tôi không thích cậu. Người tôi thích là Thẩm Vỹ, ngoài cậu ấy ra chẳng còn người khác nữa!”
Dương Tịch buồn bã cúi đầu, cậu đứng đó, hồi lâu chẳng nhúc nhích. Dáng hình mảnh khảnh cao gầy, trầm lặng mà im ắng, lặng lẽ hệt tựa khúc cây.
Diệp Phiên Nhiên biết mình rất quá đáng, thế nhưng chỉ có cách này mới có thể khiến cậu ta từ bỏ ý định.
“Xin lỗi!” Cô xoay người đi về phía thang máy.
“Này! Diệp Phiên Nhiên!” Dương Tịch im lặng đứng phía sau, bất chợt lên tiếng, gằn từng câu từng chữ: “Tôi thích cậu, chẳng liên quan gì đến cậu ta cả. Bất kể cậu có đón nhận hay không thì tôi vẫn sẽ thích cậu, đến khi nào cậu và Thẩm Vỹ chia tay nhau mới thôi!”
Diệp Phiên Nhiên quay đầu lại hệt như chú nhím, trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc. Cậu ta dám trù mình và Thẩm Vỹ chia tay cơ đấy! Cô chưa từng gặp người con trai nào ác độc như cậu ta.
Tình yêu chân chính không hề có tư lợi. Theo những bộ tiểu thuyết ngôn tình và vở kịch thì trong tình huống này, người con trai bị từ chối sẽ nói: “Anh sẽ lặng lẽ chúc phúc cho em và người ấy. Chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc!”
Điều này cho thấy rằng, Dương Tịch quả thực không thật lòng yêu cô.
Thoáng chốc, Diệp Phiên Nhiên xuất hiện ác cảm với Dương Tịch. Cậu ta nhất định là ngỡ rằng bản thân mình rực rỡ chói lòa, là vị hoàng tử ngồi trên cao, tất thảy mọi cô gái trên thế gian này đều phải yêu mến cậu ta, bất luận đó là nàng công chúa hay cô gái Lọ Lem.
“Tôi và Thẩm Vỹ sẽ không chia tay đâu!” Cô nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú gần ngay trong gang tấc: “Mãi mãi không bao giờ!”
“Nếu như cậu thực sự chắc chắn về tình cảm của bọn cậu, vậy sao cậu không dám xem bức thư của tôi?” Dương Tịch hỏi gặng. Giọng cậu tựa như vọng lại từ màn đêm xa xăm lạnh lẽo mà cô quạnh.
Diệp Phiên Nhiên nhìn cậu, nhất thời chẳng nói được lời nào.
Dương Tịch tiến lại gần, dúi bức thư vào tay cô, nói với vẻ nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi viết thư với cái tên Dương Tịch, viết cho người con gái tôi yêu mến. Mong rằng cậu sẽ đọc nó.”
Diệp Phiên Nhiên chẳng kịp nói thêm lời nào thì cậu đ


XtGem Forum catalog