
Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Tác giả: Lãnh Thu Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341617
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1617 lượt.
chưa?”
Ngô Nhân quất roi, Đồng Dao cắn chặt răng…
Những vết thương chồng chéo lên nhau hết roi này đến roi khác, đánh đến da bong thịt tróc!
————————————————————————————————
Cả người khóac áo choàng xám, chỉ lộ ra đôi mắt đen như bảo thạch. Tầm mắt nhanh chóng quét qua ngã tư đường, giống như ra đa liếc nhìn xung quanh.
“Bệ hạ, đã hai ngày rồi, nơi này lắm rắc rối, chúng ta phải đi thôi.”
“Chưa tìm được người, ta không đi!”
“Bệ hạ xin ngài đừng tiếp tục mê muội, nơi này toàn người nước Hồng Ngọc. Nàng cũng là kẻ thù của nước Chư Lương. Bệ hạ tìm nàng làm gì.”
“Nàng đã cứu ta!”
“Chính nàng đã giết chết tiên đế!”
“Nàng nói nàng không làm!”
“Bệ hạ!”
“Nếu cha ta là do nàng giết, ta sẽ tìm nàng, sau đó giết nàng!”
“Sau đó ta sẽ tự sát!” Ánh mắt Nhuận Ngọc run rẩy. Nhưng chỉ trong nháy mắt liền trở lại bình thường.
————————————————————————————————
Có mấy kẻ thò thụt trong ngõ nhỏ, bên cạnh một chiếc xe ngựa lẳng lặng đi theo.
Nhuận Ngọc dừng bước: “Theo ta lâu như vậy cũng nên lộ diện đi.”
Mấy tên tùy tùng lập tức xông tới. Cảnh giác rút kiếm ra.
“Không cần, ” Nhuận Ngọc phất tay: “ Nếu là người nước Hồng Ngọc, đã sớm ra tay. Ngươi là ai, có mục đích gì, nói đi.”
“Hoàng đế nước Chư Lương, mời lên xe”, từ trên xe truyền tới giọng nói nhã nhặn điềm đạm.
Nhuận Ngọc cười lạnh: “Các ngươi ở đây chờ ta.” Dứt lời liền xoay người lên xe.
Nhuận Ngọc vào xe, ngồi đối diện với người trong xe, vẻ mặt không hề ngạc nhiên.
“Xem ra ngài đã biết ta là ai.” Vũ Quân nhìn hắn, lay động những sợi tóc trên trán.
“Hoàng tử tìm ta có việc gì? Muốn giúp nước Hồng Ngọc đến bắt ta?” Nhuận Ngọc nhíu mày châm chọc.
“Ta không những không bắt ngài, ta còn muốn cứu ngài.”
“Sao?”
————————————————————————————————
“Nói thẳng, ta không phủ nhận, ta rất ghét ngài, cũng hy vọng ngài chết sớm một chút.”
“Ha ha, hoàng tử rất thẳng thẳn. Thái độ của bản vương đối với ngươi cũng thế.”
“Nhưng không được, ta còn phải cứu ngài.”
“Vậy sao” Nhuận Ngọc nhíu mày: “Vì sao?”
“Nàng sẽ không để ngươi chết. Nàng muốn làm gì, ta sẽ làm vì nàng. Ta không giống ngài, nàng muốn gì, ngài liền cướp đoạt thứ đó. Ngài không xứng được nàng yêu!”
Nghe đến Đồng Dao, sắc mặt Nhuận Ngọc liền sầm xuống. Ngậm chặt miệng, không phản bác lại, từ trước đến nay Nhuận Ngọc không phải người như vậy, nhưng mấy câu này hắn không nói gì bác bỏ. Ngược lại trong lòng nghĩ về mình, đúng lắm, mắng hay lắm!
“Cho nên, ta giúp ngươi ra khỏi nước Chư Lương, tạm thời tới nước Cúc Lương tránh nạn.”
“Không!”
Vũ Quân nhíu mà: “Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng đau khổ của nàng, nếu không ta sẽ không tới cứu ngài, bệ hạ ngài tốt nhất đừng không biết tốt xấu.”
“Ta sẽ không đi đâu cả, nàng bị người nước Hồng Ngọc mang đi rồi. Ta phải tìm được nàng.” Nhuận Ngọc liếc mắt nhìn Vũ Quân: “Sắc mặt ngươi tái nhợt, khuôn mặt xanh xao, nơi này lại lắm thị phi. Ngươi vẫn nên sớm trở về nước Hồng Ngọc đi. Chuyện của nàng ta sẽ xử lý tốt, không cần ngươi lo lắng.”
“Hừ, vậy ngài định xử lý thế nào” Vũ Quân cười lạnh: “Ngài có biết hiện tại nàng ở đâu không? Nàng căn bản đã không còn ở nước Chư Lương!”
“Cái gì?” Nhuận Ngọc trợn mắt nhìn.
“Mấy ngày trước nàng đã bị mang về nước Hồng Ngọc rồi!”
Nhuận Ngọc nóng giận nói: “Vậy sao ngươi nhận được tin tức không tới nước Hồng Ngọc luôn, tới tìm ta làm gì? Ngươi phải đi cùng nàng chứ!”
“Ta đã sớm phái người đi theo.”
“Phái người? Ngươi phái ai? Sao ngươi không tự mình đi đi, ngươi còn ở nước Chư Lương làm gì!”
“Làm gì ư? Chính là để cứu ngươi, kẻ lòng lang dạ sói!” Vũ Quân nổi giận, khuôn mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập: “Ngươi nghĩ rằng ta bằng lòng tới cứu ngươi sao, ta hận không thể chạy ngay tới chỗ hắn cứu nàng, nhưng nàng chỉ một lòng một dạ lo lắng cho ngươi, ngay cả tính mạng cũng không cần. Ta phải bảo vệ người nàng yêu nhất, mỉa mai thay kẻ đó lại là ngươi, kẻ súc sinh lãnh khốc vô tình!”
Nhuận Ngọc bị mắng nhìn chằm chằm Vũ Quân không phản ứng lại.
Vũ Quân nói quá nhanh, ho khan, đẩy tay Nhuận Ngọc: “ Ngươi đi nước Cúc Lương, tự cứu mình đi..Ta đi cứu Đồng Dao.”
“Người của ta, ta tự đi cứu!”
Vũ Quân tức giận trừng mắt nhìn Nhuận Ngọc: “Chỉ bằng khả năng của ngươi?”
Nhuận Ngọc nheo mặt, hất cằm: “Không, ta có người của mình, không bằng hợp tác đi.”
Vũ Quân nheo mắt, nhìn chằm chằm Nhuận Ngọc: “Tốt! Chuyện này nói sau. Càng nhiều người càng tốt, nhưng cứu ngươi trước đã!”
————————————————————————————————
Vũ Quân và Nhuận Ngọc, hai người tài giỏi cùng bắt tay hợp tác, là một việc bất khả thi. Nhuận Ngọc âm u lạnh lẽo, Vũ Quân ấm áp dịu dàng, tính cách hai người hoàn toàn tương phản nhau, đều xụ mặt ngồi chung xe ngựa với nhau, không khí cứng ngắc có thể tóe ra lửa.
“Ta đã bố trí người ở nước Hồng Ngọc.”
“Đáng tin không?’Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Hừ, nếu không đáng tin, chẳng lẽ dựa vào ngươi sao?”
Nhuận Ngọc cười gian: “Tính bản vương hay hỏi, không có chuyện bất trắc là tốt rồi.”
Nhuận Ngọc ở bên cạnh nhìn bộ d